Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:53:35
Lượt xem: 9

“Cậu làm cái quái gì vậy…”

 

Chu Phù: …

 

Không còn cách nào khác, cô tiện tay lấy lại quần áo vừa mới gấp được trong vali, đêm nay phỏng chừng vẫn phải tiếp tục ở lại đây rồi.

 

Một lát sau, Trần Kỵ chậm rãi đi tới cửa phòng cô. Anh cụp mắt nhìn Chu Phù đang ngồi xổm trong khe hở nhỏ hẹp giữa giường ván và vách tường, nhịn không được nhíu chặt mày lại, rồi sau đó lại dãn ra: “Là như vậy, Lục Minh Bạc nói, mấy ký túc xá nhân viên đều đã đầy.”

 

Chu Phù gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Không sao đâu, tôi cũng có thể ở đây.”

 

Dù sao mấy năm nay, cô đã quen với hoàn cảnh này từ lâu rồi.

 

“Có thể ở cái rắm.” Trần Kỵ nhìn lướt qua “phòng ngủ” không lớn bằng toilet nhà anh, không chút khách khí nói một câu th/ô tục.

 

Chu Phù: “…”

 

Trần Kỵ lười biếng giơ tay nhéo nhéo gáy, vẻ mặt không hiểu sao có chút không được tự nhiên, tiếp tục nói: “Chẳng qua vừa vặn còn có một chỗ, có phòng dư, chỉ là…”

 

“Sao vậy?” Chu Phù ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng đơn thuần, không phát hiện ra sự khác thường của người đàn ông trước mắt, “Không sao, điều kiện gì tôi cũng có thể ở.”

 

Không cần phải ngủ ngoài đường, có chỗ ở cũng rất tốt rồi, cô không có tư cách kén chọn.

 

“Điều kiện nào cũng có thể ở?” Người đàn ông nhướng mày.

 

Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

 

“Ở chung với người khác cũng được?”

 

“Chắc chắn không thành vấn đề, bây giờ trong nhà này cũng sống sáu hoặc bảy người.” Chu Phù đương nhiên nói.

 

Ở Bắc Lâm, không có tiền còn muốn sống một mình, cô nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy.

 

“Shhh, chủ yếu là, ở cùng với một nhân viên nam.” Trần Kỵ nhếch môi dưới, “Nhưng cô có thể yên tâm, nhân phẩm của nhân viên nam này nhất định là không có vấn đề gì, điều này tôi có thể cam đoan với cô.”

 

Chu Phù gật đầu: “Được.”

 

Ngay cả bản thân Chu Phù cũng không phát hiện ra, trong tiềm thức của cô dường như có 100% tín nhiệm đối với Trần Kỵ.

 

Ngay cả anh cũng có thể chắc chắn như vậy, vậy thì cô sẽ không có bất kỳ lý do và cần thiết nào để lo lắng.

 

“Được rồi, vậy cô mau thu dọn đi.” Anh nói xong cũng không đi, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống mà đứng ở cửa ngăn nhỏ rách nát kia, im lặng quan sát không gian chật hẹp này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-84.html.]

 

Thời gian càng lâu, ấn đường bất giác nhíu lại càng sâu.

 

Cơ bản là anh không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc mấy năm nay Chu Phù sống như thế nào.

 

Một công chúa yếu ớt ngay cả thuốc cũng phải để người ta đút từng ngụm, không ngờ lại có thể chịu đựng được việc ở nơi rách nát này lâu như vậy.

 

Nếu anh không tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong căn phòng tối nay, cơ bản là anh cũng không thể tin được.

 

Một căn phòng không đến bốn mét vuông, nhồi nhét một giường tầng.

 

Giữa giường và tường chỉ có thể chứa nửa người nghiêng người mà qua.

 

Cũng bởi vì vóc dáng Chu Phù nhỏ, trên người không chút thịt nào, có thể ở lại chỗ này, còn vóc dáng này của anh, muốn đi vào cũng có chút khó khăn.

 

Vali bày trước cửa không thể hoàn toàn mở ra, Chu Phù nhỏ bé ngồi xổm trên mặt đất, thậm chí cả người gầy đến mức không lớn bằng cái vali.

 

Sắc mặt Trần Kỵ trầm xuống, trong lòng không khỏi căng thẳng.

 

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng thu dọn hành lý, tính tình không có nhiều thay đổi, nhưng tay chân nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với trước kia.

 

Trước đây đừng nói là gấp quần áo, ngay cả việc mặc quần áo cũng chậm chạp không nhanh nhẹn, mềm mại yếu ớt chưa từng làm việc hay lo lắng gì cả.

 

Ngược lại hôm nay đều biết.

 

Nhưng điều này ở trong mắt Trần Kỵ lại không cảm thấy là chuyện tốt gì.

 

Trong tiềm thức của anh, một người như Chu Phù nên không biết làm gì cả đời này, chỉ cần chờ người khác đến chăm sóc là được.

 

Trong lúc sững sờ nhíu mày, cô gái nhỏ đã thu dọn đồ đạc không còn nhiều lắm.

 

Cô không có nhiều thứ, cộng thêm thời gian chuyển đến cũng không lâu nên thu dọn thật sự không mất nhiều thời gian.

 

Chỉ là lúc trước căn phòng này thật sự nhỏ. Để thuận tiện, cô ngủ ở giường dưới, một ít đồ không thường dùng bị cô đặt toàn bộ ở giường trên.

 

Chờ Trần Kỵ phục hồi tinh thần lại, thì thấy Chu Phù leo nửa người lên thang giường tầng đang lung lay, một tay cô nắm lấy lan can bên giường, tay kia vươn dài đến thùng carton xa xa.

 

Người đàn ông từ trước đến nay không cảm thấy sợ hãi bất cứ chuyện gì bỗng nhiên nhíu mày. Gần như trong tiềm thức, anh vượt qua vali cô đặt trên mặt đất, ba bước cũng bước thành hai bước đi tới bên thang, một tay ôm lấy eo yếu ớt của cô gái, ngay cả một chút sức lực cũng không cần dùng, tiện tay ôm người từ trên thang đang lung lay sắp đổ xuống: “Cô leo cao như vậy làm gì?”

 

“A?” Chu Phù ngơ ngác ngước mắt, “Phía trên có thứ muốn lấy…”

 

“Tôi đang đứng ở cửa, cô không biết gọi tôi sao?”

Loading...