Anh Luôn Ở Đây - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:53:42
Lượt xem: 9
Trước kia cô thích sai người nhất, trong lòng Trần Kỵ có một cảm giác buồn bực nói không nên lời.
Vừa dứt lời, người đàn ông không nói lời nào lập tức đặt người xuống giường: “Ngoan ngoãn ngồi chờ.”
Sau đó thấy anh ngồi xổm xuống, ném bộ quần áo lộn xộn của cô vào trong vali, anh lấy từng cái ra, động tác thuần thục nhanh nhẹn gấp gọn gàng cho cô, đâu đó đặt lại từng cái một vào trong.
Chu Phù ôm hai chân ngoan ngoãn ngồi trên giường ván, ánh mắt nửa bước cũng không rời đi theo nhất cử nhất động của anh, im lặng chờ đợi.
So với sự ấm áp của Chu Phù, Trần Kỵ hiển nhiên càng thêm nhanh nhẹn, hai hoặc ba cái cất đồ cho cô, tiện tay kéo khóa vali lại, nâng lên dựa vào tường, thản nhiên mở miệng: “Được rồi, đi thôi.”
Chu Phù thấy thế, vội gật đầu. Cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, liền xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay xuống đáy giường không ngừng lục lọi.
Trần Kỵ khó hiểu: “Cô làm gì vậy?”
“Chờ tôi một lát.” Giọng điệu của cô đứt quãng, “Còn nữa, tôi còn thứ quên mang theo.”
Người đàn ông một tay nhấc người từ dưới đất lên, đặt bên cạnh cửa, sau đó cúi người giúp cô lấy đồ từ bên trong ra, đến khi thấy rõ dòng chữ quảng cáo trên hộp, nhịn không được nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Mì ăn liền…”
Mì ăn liền trong siêu thị gần đó quả thật hơi đắt tiền, đây là những gì cô tìm được trên mạng mấy ngày trước, nhưng chiến thắng trong giá rẻ, ngày hôm qua vừa mới nhận được, còn chưa kịp tháo ra.
Trần Kỵ khó chịu: “Đừng mang theo nữa.”
Chu Phù há miệng, thật sự luyến tiếc: “Cái này còn chưa mở niêm phong, bên trong có rất nhiều…”
Thấy Trần Kỵ không có ý nhượng bộ, cô suy nghĩ một chút, cũng không tiện làm phiền anh: “Quên đi, để cái này trước đi, đi thôi, hôm khác tôi lại tới đây chuyển đi.”
“…” Trần Kỵ liếc cô một cái, “Nếu cô có thể, cô còn có gan lại đến nơi rách nát này sao?”
Chu Phù: “…”
Toàn bộ gia sản trên người cô đều cầm đi trả tiền thuê nhà tháng đầu tiên, thùng mì ăn liền này không mang theo, sợ rằng sẽ c.h.ế.t đói.
Thật sự đến mức phải c.h.ế.t đói, hình như cũng không có chuyện gì là không có gan làm.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ thở dài, một tay kéo vali của cô, một tay xách thùng mì ăn liền lên, bất đắc dĩ nói: “Được được được, mang hết cho cô.”
Khi hai người mang túi lớn túi nhỏ trở lại xe thì đã gần ba giờ sáng.
Chu Phù im lặng ngồi ở ghế phụ lái, mở to hai mắt, thoạt nhìn vẫn rất tỉnh táo.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc cô một cái: “Muốn ngủ thì ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô.”
Chu Phù gật đầu, không mở miệng. Thật ra mấy năm nay, bệnh mất ngủ của cô vô cùng nghiêm trọng, hầu như cả đêm không ngủ được.
Trần Kỵ mím môi mỏng, đuôi mắt rũ xuống. Một lát sau, mặt không biểu cảm đưa tay mở bài hát ra.
Khúc đàn dương cầm chậm rãi quanh quẩn bên trong xe.
Lông mi Chu Phù run lên, là bài hát mà cô từng quen thuộc nhất.
Chỉ là mấy năm nay, đã lâu lắm rồi cô không có nhàn rỗi để nghe nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-85.html.]
Thật kì diệu, vào thời điểm cô đã lâu không ngủ được, không hiểu sao cơn buồn ngủ lại kéo tới.
Khi cô thức dậy một lần nữa, chiếc xe đã dừng lại trong một thời gian.
Trên người có thêm một tấm chăn, cô nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái, chỉ thấy Trần Kỵ khoanh hai tay trước ngực, thần sắc thả lỏng nhắm hai mắt lại.
Vài giây sau, dường như nghe thấy động tĩnh của cô, người đàn ông lười biếng quay đầu: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm…”
“Vậy đi thôi.” Giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn.
“Được.”
Trần Kỵ kéo vali của cô lười biếng đi trước mặt cô.
Chu Phù im lặng đi theo phía sau. Dọc theo đường đi, những nghi ngờ và rung động trong lòng cô tăng lên vô hạn.
Ký túc xá nhân viên này cũng quá xa xỉ, vị trí dường như cách tòa nhà Phù Trầm không xa không nói, thậm chí ngay cả thang máy cũng là từng hộ quét dấu vân tay vào.
Chu Phù nhìn Trần Kỵ thuần thục ấn dấu vân tay, dẫn cô đi tới cửa, sau đó lại đưa tay, mở cửa vào ký túc xá nhân viên.
Chu Phù: “…?”
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, toàn bộ công ty là của anh, dấu vân tay của anh có thể mở cũng bình thường…
Nhưng mà một giây sau, trong phòng truyền đến tiếng mèo gào.
Thằng nhóc kia theo tiếng nói, nghênh ngang đi ra. Khi nhìn thấy Chu Phù đứng ở cửa, tiếng gào đột nhiên dừng lại, nó lập tức trở nên mềm nhũn, làm càn liền vọt tới bên chân cô không ngừng cọ xát.
Chu Phù: “…?”
“Sao nó lại ở đây?” Cô còn chưa kịp phản ứng, ngửa đầu hỏi Trần Kỵ.
Người đàn ông lười biếng cụp mắt: “Tôi ở đây thì tất nhiên nó cũng ở đây rồi.”
Chu Phù: “??”
Cuối cùng, cô nghĩ tới những gì: “Không phải anh nói đây là ký túc xá nhân viên sao?”
“Đúng vậy.” Trần Kỵ đáp một tiếng hợp tình hợp lý, khóe môi cong lên, “Tôi không thể ở ký túc xá nhân viên à?”
Chu Phù: “?”
“Ý anh là, người đàn ông mà nhân phẩm không có bất cứ vấn đề gì, chính là anh sao…”
Người đàn ông nhướng mày: “Có vấn đề gì không?”
Chu Phù há miệng, còn chưa kịp tiếp tục mở miệng.
Chỉ thấy ánh mắt Trần Kỵ ý vị thâm trường (*) đảo qua, thản nhiên nói: “Hay là, bạn trai cô bên kia để ý?”
(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.