Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:43:42
Lượt xem: 23

Chu Phù nói xong thì lập tức cúi đầu xấu hổ, không còn mặt mũi mà nhìn cậu một lần nữa.

Kiểu nói táo bạo mà chỉ có người mặt dày mới nói như thế này, lần đầu tiên cô nói trong đời.

Thậm chí cô không cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kỵ lúc này chắc chắn là đang chế giễu cô.

Sau đó quả nhiên không làm cô thất vọng, người này chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lại bắt chước giọng điệu không biết xấu hổ của cô vừa rồi, cười nhạt nói: “Ồ, thật đúng là, trùng hợp quá đi.”

Chu Phù: “…”

Cả hai một trước một sau đi đến siêu thị, trên đường gồ ghề có không ít những hố nước nhỏ.

Trần Kỵ có đôi chân dài, cậu nhắm mắt cũng có thể dễ dàng bước qua, nhưng Chu Phù thì cần phải nhảy.

Cô ở bên cạnh tung tăng nhảy nhót, mất thăng bằng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thuận tay kéo góc áo của Trần Kỵ.

Sau đó, cô ngoan ngoãn xin lỗi dưới ánh mắt không nói nên lời của cậu.

Thật kỳ lạ, vẫn là con hẻm tối om đó, người thiếu niên bên cạnh trông cũng vẫn hung dữ như vậy, nhưng trong lòng Chu Phù lúc này lại vô cùng an tâm.

Sự phát triển du lịch ở đảo Kim Đường cũng không tồi. Các siêu thị không nhỏ như tưởng tượng, tuy so ra thì không bằng Bắc Lâm nhưng xem ra những thứ nên có đều có cả.

Hai người cùng bước vào cửa, Trần Kỵ thản nhiên kéo xe đẩy hàng rồi đẩy vào tay Chu Phù: “Cô muốn mua gì thì tự tìm đi, tôi đi lấy đồ.”

Nói xong, cậu không đợi cô trả lời đã đi thẳng về phía bên trái.

Có vẻ như có mục đích.

Chu Phù thì khác.

Lúc trước ở Bắc Lâm, mỗi lần đi siêu thị, cô đều không thể ra ngoài trong một hoặc hai giờ.

Lúc này, cô cũng không thay đổi được thói quen này. Cô vui vẻ thoải mái đẩy xe, đi theo thứ tự của các kệ hàng, từ từ dạo hết kệ hàng này đến kệ hàng khác.

Cô được gia đình chăm sóc rất chu toàn trong sinh hoạt nên không quá để tâm đến bản thân, vì vậy nhất thời cô không thể nghĩ ra được mình đang thiếu cái gì.

Khi Trần Kỵ lấy xong đồ rồi đi đến, những đồ ăn vặt trong xe hàng đã chất đống thành núi.

Còn chủ sở hữu của đồ ăn vặt lúc này đang nhón mũi chân cố lấy chai sữa bò ở tầng trên cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-9.html.]

Trần Kỵ lười biếng dựa vào kệ hàng ở bên cạnh, mặt cậu vô cảm nhìn cô sử dụng đủ mọi chiêu trò vẫn không thể lấy được. Sau đó cậu chậm rãi tiến lên hai bước, đứng sau lưng cô, rồi thoáng giơ tay, nhẹ nhàng lấy sữa bò xuống.

Chu Phù còn chưa phát hiện là cậu đã trở lại, mặt mày vô thức tươi lên, cô còn chưa kịp nói một tiếng “Cảm ơn” đã nghe thấy thiếu niên đằng sau mỉa mai nói: “Với cái chiều cao này, quả thật không thể cai sữa.”

Chu Phù: “…”

Cô gái nhỏ xoay người lại, thấy vật cậu đang cầm trong tay thì đẩy chiếc xe đẩy hàng đến trước mặt chàng trai.

Ý định ban đầu là để cậu bỏ chúng vào xe cùng nhau, đỡ phải cầm trên tay.

Ai ngờ thiếu niên thấy thế, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tầm mắt không chút để ý liếc qua người cô rồi trở lại xe hàng. Cuối cùng, cậu vẫn là thuận tay nhận lấy xe đẩy hàng, cười nhạt nói: “Không ngờ cô còn biết sai bảo người khác.”

“…?”

Sau một lúc lâu, Chu Phù mới phản ứng lại được, cậu hình như đã hiểu lầm ý của cô.

Vốn cô định giải thích một chút, nhưng thấy cậu đã nhận lấy chiếc xe, bây giờ lại nói, trong lòng cô có một cảm giác không thể giải thích được.

Chu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng và lặng lẽ nhìn cậu ném đồ vào trong xe.

Nhưng cậu không mua nhiều thứ như cô.

Đầu tiên là mấy đôi vớ trắng, rồi sau đó là…iodophor và băng keo cá nhân?

Chu Phù buột miệng hỏi cậu: “Anh…bị thương sao?”

Trần Kỵ uể oải nhướng mi: “Đừng quản tôi.”

“…”

Cô giật giật môi và không dám hỏi thêm nữa.

Vào lúc thanh toán, Chu Phù vẫn đang ở sau lưng nhìn đông nhìn tây, Trần Kỵ liền đi đến quầy thu ngân trước.

Khi cô phản ứng được và đuổi theo, cậu đã trả tiền xong và xách tất cả đồ trong xe trên tay.

“Chao ôi!” Chiếc túi lớn kia gần như toàn là đồ ăn vặt của cô, Chu Phù thực sự xấu hổ.

Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của chàng trai trẻ xách theo túi mua hàng, cậu chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại: “Đi thôi.”

Loading...