Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:53:19
Lượt xem: 12

Kết quả là chưa kịp nói lời nào thì thuốc đã bị anh tịch thu.

 

Lúc này nhất định phải bắt cô lập tức đi ngủ, quả thật thì cũng có chút làm khó người ta.

 

Chu Phù cũng không giấu giếm gì, cô gật đầu.

 

Trần Kỵ mím môi mỏng thành một đường, anh không nói gì, lười biếng nâng cằm, dùng bàn tay to vỗ nhẹ hai cái vào sô pha cách mình không xa, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

 

Chu Phù thấy thế, cũng không từ chối, cô tiện tay đặt chiếc ly lên bàn trà rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.

 

Phim đang chiếu trên màn hình là một bộ phim cũ của Hồng Kông nổi tiếng hơn mười năm trước, nói về tình yêu và mang đậm hơi thở của văn nghệ.

 

Mỗi một khung cảnh đều không phù hợp với khí chất của Trần Kỵ.

 

Trong bóng tối, ánh đèn huỳnh quang yếu ớt phản chiếu trên mặt hai người, Chu Phù lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy anh không phải là người thích xem những loại phim như vậy.

 

Còn hơn phân nửa thời gian khuya không ngủ được nên ngồi ở đây xem.

 

Trên thực tế, thật ra Trần Kỵ cũng không có hứng thú với điều này.

 

Thậm chí lúc trước khi vừa trang hoàng nhà mới mua xong, chuẩn bị chuyển sang nhà mới thì Lục Minh Bạc tặng chiếc máy chiếu này như món quà tân gia.

 

Từ lúc anh chuyển vào thì chưa bao giờ đụng đến nó, chứ đừng nói đến việc thức khuya xem thứ gì đó không hiểu sao lại buồn bã thế này.

 

Nhưng mới vừa rồi cũng không biết tại sao, thấy cô không về phòng nên anh cũng không muốn về nữa.

 

Lúc chọn phim, Chu Phù đang giảng cho anh những đạo lý lớn, bề ngoài thì anh vờ như chú ý vào màn hình, nhưng thật ra tai và đầu óc của anh đều tập trung vào những lời khó hiểu của cô, cho nên anh cũng không thèm để ý chỉ tiện tay bấm đại một kênh rồi để nó phát.

 

Giờ phút này khi nhìn thấy nữ chính đang khóc sướt mướt trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, khóc còn chả đẹp bằng Chu Phù.

 

Chẳng qua là dù bộ phim hơi tẻ nhạt vô vị, nhưng mà anh vẫn nguyện ý ngồi ngốc ở đây, không có ý định rời đi một chút nào.

 

Hai người im lặng ngồi ở trên sô pha nhìn hồi lâu, dường như Chu Phù còn cảm thấy rất hứng thú với nội dung của bộ phim này, càng xem càng thư giãn, cô bất giác cởi dép lê ra, thu hai chân lại ôm lấy, nhàn nhã cuộn người lại, nằm xuống sô pha.

 

Mà Trần Kỵ ở ghế sô pha bên kia cũng nghiêng người, một chân co lại, một chân khác thờ ơ gác lên bàn trà, nửa nằm nửa ngồi, một tay chống lên tay vịn rộng của ghế sô pha, nâng gò má qua một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-90.html.]

 

Nửa sau, tầm mắt anh vô thức từ màn hình chiếu chuyển hướng lên trên người cô gái nhỏ cách đó không xa, đôi mắt khép hờ, cả người lười biếng thảnh thơi.

 

Thời gian lúc này trôi qua từng giây từng phút trong sự yên tĩnh hài hòa này.

 

Trần Kỵ nheo mắt một lát, phát hiện toàn thân mình đang dần dần nổi lên cảm giác mát mẻ.

 

Anh ngước mắt lên nhìn về phía Chu Phù, chỉ thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ chắc là đã buồn ngủ rồi, nhưng do bị nội dung bộ phim hấp dẫn nên cô vẫn cố gắng mở mắt để xem.

 

Anh không chút để ý mà nghiêng đầu nhìn lên màn hình, một giây sau, hô hấp dừng lại.

 

So với các bộ phim ngày nay, khâu xét duyệt không gắt gao như vậy, các tiêu chuẩn cởi mở hơn.

 

Giờ phút này đại khái là diễn đến đoạn sau của cảnh đoàn tụ, nam nữ chính nước mắt rơi lã chã, mặt đối mặt khóc một lúc, không hiểu sao bắt đầu lau s.ú.n.g cướp cò (*), rồi lại ôm hôn.

 

(*) Lau s.ú.n.g cướp cò: một sự cố nhỏ châm ngòi cho một cuộc chiến.

 

Hôn còn rất nhập tâm, tay nam chính thậm chí còn vô thức sờ vào eo nữ chính, rồi mơ hồ có xu hướng thăm dò vào trong vạt áo.

 

Trần Kỵ chỉ liếc mắt một chút, sau đó nhìn đi chỗ khác theo bản năng, ánh mắt anh lập tức quay lại nhìn Chu Phù, thấy rằng đôi mắt của cô gái nhỏ mở rõ ràng, so với lúc nãy thì tinh thần đã cao hơn rất nhiều, còn đang xem một cách say sưa.

 

Trần Kỵ: “…”

 

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước vài bước về phía phòng ngủ.

 

Chu Phù thấy thế, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía anh: “Anh muốn đi ngủ rồi hả?”

 

Giọng nói của người đàn ông mang theo chút khàn khàn không thể diễn tả: “Đi toilet.”

 

“À, được.”

 

Chu Phù cũng không cảm thấy có bất kì vấn đề gì.

 

Một lúc lâu sau, Trần Kỵ lười biếng trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc chăn mỏng. Khi đi ngang qua trước mặt Chu Phù, anh tiện tay trùm cái chăn lên đầu cô, thản nhiên nói: “Không thích hợp cho trẻ nhỏ.”

 

Phim điện ảnh này vớ vẩn thật, sao hai người có thể ôm hôn nhau cả nửa tiếng đồng hồ chứ.

Loading...