Anh Luôn Ở Đây - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:53:28
Lượt xem: 9
Chu Phù vừa rồi nằm một hồi lâu, chỉ cảm thấy hơi lạnh, lúc này có thêm chăn, ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó mới nhớ lại lời anh vừa nói, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi là sinh viên năm thứ năm, sớm trưởng thành rồi.”
Ánh mắt Trần Kỵ không rõ là đang nghĩ gì, liếc nhìn cô một cái, rồi nằm trở lại trên ghế sô pha, hất cằm về phía bộ phim điện ảnh, giọng điệu hờ hững: “Sớm trưởng thành…cho nên rất có kinh nghiệm?”
Chu Phù nhìn nam nữ chính lúc này vẫn như cũ không thể tách rời, xấu hổ nói: “Cái đó, thật ra còn chưa có…”
Khóe môi Trần Kỵ khẽ nhếch lên khó mà phát hiện, tâm tình tốt lên mỉa mai cô: “Vậy cô lợi hại cái gì? Cô nhóc này.”
Chu Phù: “…”
Phim còn chưa chiếu xong, hiệu ứng âm thanh còn văng vẳng bên tai hai người bọn họ.
Trần Kỵ thấy cô không có ý định đi ngủ, không nói một lời liền hỏi chuyện tối nay: “Lúc tối, tên ngốc kia là gì của cô?”
“Hả?” Chu Phù nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau đó “À” một tiếng, “Là bạn trai của bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
“Căn nhà đó là bạn cùng phòng của tôi thuê trước, sau đó không phải là tôi đã được đi thực tập rồi sao? Mà ký túc xá của trường nằm ở khu ngoại thành lớn bên ngoài đường vành đai sáu, nó có hơi xa Phù Trầm, nên tôi chuẩn bị thuê một chỗ khác.” Cô ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, bình tĩnh nói với anh, “Bạn cùng phòng kia biết được nên nói với tôi là vừa hay còn một phòng để trống.”
Trần Kỵ lành lạnh cười một câu: “Cái chỗ bị hỏng đó cũng có thể gọi là phòng à?”
“…” Chu Phù l.i.ế.m môi dưới, “Lúc ấy tôi cũng không biết sao, hơn nữa giá nhà ở Bắc Lâm thật sự rất đắt, trong tay tôi chỉ có ba ngàn tệ, thật ra cũng không thuê được chỗ nào tốt hơn, bởi vì hầu hết các nơi đều phải đặt cọc một lần để trả ba tháng, còn phải trả thêm một tháng phí người môi giới.”
Trần Kỵ miễn cưỡng nhướng mí mắt, biết chuyện này cũng không trách được cô, chỉ nói: “Có đàn ông ở chung mà cô cũng dám ở?”
Chu Phù đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, nhắc nhở đúng lúc: “Bây giờ ở nhà này cũng có đàn ông…”
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cho tức chết, “Con mẹ nó ông đây có thể giống nhau hả?”
Chu Phù phồng má, tiếp tục đưa chủ đề trở lại: “Lúc đó tôi không biết cô ấy trực tiếp đưa bạn trai về ở chung, lúc tôi biết thì tiền cũng đã giao rồi, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng mà ở.”
“Sau đó, người đàn ông ấy cứ vô cớ tìm tôi, có đôi khi còn mở cửa phòng tắm ra.” Cô dừng một chút, “May mà tôi cũng có phòng bị, nên cũng không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Vốn tưởng rằng anh ta sẽ không có gan làm chuyện gì động trời, kết quả là không ngờ tối nay bạn cùng phòng của tôi trực ca đêm không về, lúc tôi trở về thì vừa hay bị anh ta đụng phải.” Chu Phù cúi đầu, “Sau đó, anh ta đột nhiên xông thẳng tới chỗ tôi.”
“Nhưng vẫn may là tôi chạy trốn nhanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-91.html.]
“Cũng may là anh ở đó.”
Giọng nói của cô bình thản mà kể lại những chuyện trong khoảng thời gian này, nghe có vẻ như không liên quan mấy đến bản thân mình, không giống trước đây gặp phải chuyện gì nghiêm trọng cũng đều khóc nhè.
Chỉ vài câu ít ỏi đã khiến sắc mặt của Trần Kỵ nhanh chóng tối sầm lại.
Anh cắn chặt răng, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng khi cô ngã từ cầu thang xuống lòng mình trong bóng tối.
Rồi sau đó lại nhớ tới, lúc đầu nghe miệng cô hét lên chính là “Cứu với”, nhưng khi phát hiện là anh, cô lại bỗng nhiên thay đổi cách nói, đẩy anh ra, ý bảo anh chạy mau đi, đừng lên lầu.
Người đàn ông nhíu mày: “Tại sao sau khi phát hiện là tôi thì không cho tôi lên lầu, nhất định cứ phải bắt tôi đi?”
Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay.
Thật ra cô cũng ích kỉ, hy vọng được cứu, nhưng sau khi biết người đến là anh, cô lại không hy vọng anh lại vì mình mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn một lần nữa.
Cô không muốn nhiều lời, cũng chẳng muốn lừa anh. Một lúc sau, ngữ khí trầm xuống, cô thản nhiên nói: “Tôi sợ anh đánh không lại anh ta, tên kia chắc nặng hơn hai trăm cân.”
“Không bị người ta đánh, nhưng lại bị cô làm cho tức chết.” Ánh mắt Trần Kỵ lạnh lùng liếc cô một cái.
Chu Phù cười khẽ: “Đêm nay thật sự rất cảm ơn anh.”
Cơ bản là Trần Kỵ không muốn nghe cô nói mấy lời cảm ơn chó má với mình, chỉ khó chịu nói: “Con mẹ nó đêm nay ông đánh nó là nhẹ rồi.”
Chu Phù dựa vào trên sô pha, suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra cũng không tính là nhẹ.”
Trần Kỵ không lên tiếng.
Chu Phù tiếp tục nói: “Lúc tôi dọn hành lý, anh tháo hai cánh tay của người ta, còn nói lúc đi sẽ để anh ta ngồi dậy, nhưng hình như là anh quên…”
“Phỏng chừng anh ta nằm trên mặt đất đau cả đêm…”
Trần Kỵ đưa tay không nhanh không chậm mà nhéo cổ, thờ ơ nói: “Phải không?”
Chu Phù gật đầu: “Đúng thật là đã quên.”
Trần Kỵ: “…Vậy càng tốt.”