Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:24:21
Lượt xem: 13

Trần Kỵ lười biếng nâng cằm, giống như là đang suy nghĩ, mà sau đó mở miệng: “Bình thường hơn hai trăm cân, giống như lão Dư vậy, vô cùng thích hợp.”

 

Chu Phù: “…?”

 

Cái yêu cầu này cũng quá cao rồi! Cô ngay lúc này! Nuốt bản thân xuống! Cũng không có cách nào đạt tiêu chuẩn!

 

Chu Phù nhớ lại: “Nhưng mà…tôi thấy chị Phương Hân rất gầy, chắc chắn không nặng hơn hai trăm cân đâu…chị ấy nặng bao nhiêu vậy?”

 

Trần Kỵ không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Cô ấy nặng bao nhiêu liên quan rắm gì đến tôi.”

 

Chu Phù: “?”

 

Người đàn ông nhìn đi chỗ khác, ho khan hai tiếng rồi hắng giọng: “Đương nhiên là, lão Dư là người thuộc loại tốt nhất, hoàn cảnh bình thường chúng tôi cũng sẽ không có yêu cầu hà khắc như vậy, quên đi, vì là bạn cùng nhà nên tiết lộ cho cô chút vậy.”

 

Hai mắt Chu Phù sáng lên, vội vàng gật đầu.

 

“Đối với chiều cao, đạt tiêu chuẩn ít nhất là một mét chín mươi, đổ lên không giới hạn.” Trần Kỵ nhìn cô lắc đầu, gõ nhẹ đũa lên bát của cô, “Số liệu hiện tại của cô quá nguy hiểm, tự nghĩ xem, có muốn quay lại Phù Trầm hay không.”

 

Chu Phù mím môi không lên tiếng.

 

Trần Kỵ lười biếng nhướng mi: “Nếu cô nỗ lực ăn nhiều chút thì vẫn còn có cơ hội, phải xem cô có muốn hay không thôi.”

 

Mặt Chu Phù lộ ra vẻ khó xử: “Tôi muốn, nhất định là muốn, chỉ là chuyện này cũng không dễ kiểm soát như vậy…”

 

Dù sao những ngày trước, cô ăn bữa trước không chắc chắn có bữa sau, có rất nhiều vấn đề về dạ dày, cô biết tiếp tục như vậy cũng không được, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

 

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy hàm dưới, tiếp tục nghiêm túc nói: “Trước tiên thái độ của cô cần phải nghiêm chỉnh.”

 

Chu Phù ngoan ngoãn nói: “Tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh…”

 

Trần Kỵ: “Đã biết như vậy, dù sao thì bây giờ chúng ta vừa hay ở cùng nhau, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa tôi là cấp trên của cô, nhân tiện thêm vào đó là tình bạn của hai chúng ta nhiều năm trước rất kém, gần như không đáng kể, ngược lại chuyện này tôi có thể giúp cô một chút.”

 

Chu Phu không hiểu: “Anh có ý gì?”

 

Trần Kỵ nói ngắn gọn và đúng trọng tâm: “Ý là ba bữa cơm của cô, tôi có thể thuận tiện phụ trách.”

 

“Đúng rồi, Phù Trầm còn có phúc lợi, không biết HR có nói qua với cô chưa.” Anh không đợi Chu Phù mở miệng, lại tiếp tục nói, cơ bản là không cho cô cơ hội từ chối hoặc phản ứng.

 

Chu Phù do dự: “…Cái gì? Có thể là tôi không nghe kỹ…”

 

Trần Kỵ mở miệng nói: “Nếu cân nặng tăng thêm một cân, đều có tiền thưởng.”

 

“Hả?” Chu Phù luôn cảm thấy dường như những quy tắc ngầm này nghe qua càng ngày càng vô lý, rốt cuộc Phù Trầm là cái công ty coi tiền như rác gì đây, “Thật hay đùa vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luon-o-day/chuong-94.html.]

 

Trần Kỵ: “Tôi nhớ hình như là một cân năm nghìn.”

 

Chu Phù: “…?”

 

Sao cô lại có cảm giác như đang ở trại nuôi lợn thế này.

 

“Không tin? Nếu không cô cho rằng lão Dư làm sao có thể hơn hai trăm cân?” Người đàn ông nhướng mày, tiện tay móc điện thoại của mình ra mở khóa, đưa đến trước mặt cô: “Không tin cô gọi điện thoại hỏi xem, gọi cho Lục Minh Bạc, tiền thưởng này cũng là cậu ta quản lý, cô tự hỏi sẽ biết.”

 

Chu Phù ngượng ngùng lắc đầu: “Không cần, tôi tin…”

 

“Vậy cũng tốt, buổi sáng lúc ra ngoài tập thể dục, thấy ven đường có người bán cân, nên tôi tiện tay mua một cái, đặt ở cạnh chỗ Cô Lỗ.” Vẻ mặt Trần Kỵ thẳng thắn, “Cô nhớ rõ sau này mỗi ngày ba bữa về nhà ăn cơm đúng giờ, trở thành nhân viên chính thức cũng không khó như vậy.”

 

Chu Phù gật đầu, thái độ tương đối nghiêm chỉnh: “Được.”

 

Nói xong, mì ăn liền của Trần Kỵ không còn nhiều lắm. Lúc anh trở về phòng thay đồ ngủ rồi đi ra, nửa bát cháo của Chu Phù cũng đã thấy đáy.

 

Anh khẽ nhếch khóe môi.

 

Chu Phù nghe tiếng nhìn qua, lần đầu tiên nhìn thấy anh thay một bộ âu phục, cô có chút ngạc nhiên: “Anh sao vậy, mặc cái này làm gì?”

 

Cô cũng chỉ thấy anh mặc lịch sự như vậy là vào ngày phỏng vấn lúc trước, mấy ngày này ở công ty, từ trước đến nay anh không hề chú ý mà tùy ý mặc áo T – shirt cho xong việc, dù sao với vóc dáng của anh bày ra đó giống như giá treo quần áo, mặc cái gì cũng nổi bật.

 

Trần Kỵ không ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn cà vạt mình vừa thắt xong: “Hôm nay phải đi cục quy hoạch một chuyến.”

 

“Ồ.” Chu Phù rời mắt.

 

Một giây sau, ngón tay rõ ràng khớp xương của anh cài cà vạt, tùy ý kéo kéo sang bên cạnh.

 

Đợi đến khi Chu Phù trở về phòng xách túi xách ra, thấy cà vạt của anh vốn dĩ còn gọn gàng và trang nghiêm, lúc này không hiểu sao lại có dấu hiệu lỏng lẻo.

 

Mà dường như anh không phát hiện ra.

 

Chu Phù do dự cả buổi, nhìn về phía anh mở miệng: “Cái đó…”

 

Người đàn ông lười biếng quay đầu lại: “Có việc gì à?”

 

“Cà vạt của anh, hình như bị lệch rồi…”

 

Trần Kỵ nghe vậy, cụp mắt nhìn, rồi sau đó hơi nâng cằm, mặt không đỏ tim không đập nói: “Tôi không thấy.”

 

Chu Phù đứng ngây người chớp mắt.

 

Đương nhiên Trần Kỵ nói: “Là bạn cùng nhà, nếu cô thấy vậy thì không phải nên giúp tôi thắt lại sao?”

Loading...