Bá Chủ Là Tôi - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:46:44
Lượt xem: 6
Hai hôm trước, Trịnh Mỹ Việt mới vừa nói cho Kim Mê biết chuyện cô ta đang hẹn hò với Thẩm Thịnh Tinh. Hôm nay, chuyện hai người bọn họ yêu nhau đã bị vỡ lở, đương nhiên Trịnh Mỹ Việt sẽ nghi ngờ Kim Mê.
Kim Mê nghe Vương Đông Ni nói vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Cô ta nói với chị là tôi là người tiết lộ chuyện này à? Sao chị không hỏi xem cô ta đã nói chuyện này cho bao nhiêu người biết?”
Hiện tại, Thẩm Thịnh Tinh nổi tiếng như vậy, Trịnh Mỹ Việt hẹn hò với anh ta, nếu cô ta có lỡ không nhịn được muốn lén lút khoe khoang với người khác thì âu cũng là chuyện rất đỗi bình thường, không thể nào thấy chuyện bị vỡ lở lại đổ tội cho cô được.
Vương Đông Ni không muốn đổ thêm dầu vào mâu thuẫn giữa hai người họ nên không còn cách nào khác ngoài nói: “Giờ cô tới công ty một chuyến đi, có hiểu lầm gì thì chúng ta ba mặt một lời với nhau nói cho rõ ràng.”
“Được.” Kim Mê cúp điện thoại, nói với tài xế ngồi đằng trước: “Tạm thời chưa về nhà vội, chở tôi tới công ty trước đã.”
Tài xế vâng dạ, quay đầu xe ở ngã rẽ đằng trước.
Ở ven đường bên ngoài một quán cà phê, có một chiếc xe sang ít bắt mắt đang đậu. Trần Giác xuống xe, tìm được Tạ Trì đang ngồi bên trong quán: “Thưa sếp.”
Tạ Trì nghe thấy tiếng người gọi mình, anh ngẩng đầu lên xem thử rồi khóa màn hình điện thoại lại, đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”
“Vâng.” Trước khi đuổi theo Tạ Trì, Trần Giác cúi đầu nhìn mặt bàn. Mặc dù đây là một quán cà phê nhưng tổng giám đốc của bọn họ không gọi cà phê mà chỉ gọi một phần bánh ngọt và cũng không hề động tới.
Anh không quen uống cà phê ở bên ngoài nên luôn tự tay pha cà phê cho mình.
Sau khi đón được Tạ Trì, Trần Giác vừa ngồi vào xe vừa hỏi anh: “Sếp cãi nhau với cô Mạnh ạ?”
Tạ Trì không trả lời, Trần Giác coi như anh ngầm thừa nhận: “Cô Mạnh lại gây ra rắc rối gì vậy ạ? Không phải là thực sự chọc giận bà cụ rồi chứ?”
“Không phải.” Tạ Trì nói đến đây thì thoáng dừng lời rồi mở miệng nói: “Cô ấy nhắc tới cái c.h.ế.t của Kim Mê, không biết có phải là cố ý hay không.”
Trần Giác hơi sửng sốt một chút, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chuyện lại là như vậy.
Tổng giám đốc của bọn họ có một chấp niệm kỳ lạ với Kim Mê mà anh ta cũng không hiểu là bắt nguồn từ đâu. Những năm qua, bọn họ vẫn luôn âm thầm điều tra về cái c.h.ế.t của Kim Mê, không ngờ thực sự đã điều tra ra được một vài manh mối nhưng có khả năng đối phương cũng đã phát hiện ra bọn họ.
Nếu như cái c.h.ế.t của Kim Mê năm đó thực sự có uẩn khúc gì khác thì có khả năng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm nếu dính vào chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-23.html.]
“Lẽ nào cô ấy thực sự là người do nhà họ Vương phái tới hay sao?” Trần Giác không khỏi nhíu mày: “Nhưng tôi thực sự không điều tra ra cô ấy có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Vương.”
Tạ Trì ngả người vào lưng ghế, đưa tay lên day trán: “Cũng có thể là tại tôi suy nghĩ quá nhiều nhưng chắc chắn Mạnh Xán Nhiên có gì đó rất kỳ lạ, chẳng qua là hiện tại chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.”
Trần Giác gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Điện thoại của Tạ Trì rung lên một tiếng, anh cầm lên xem thử, tài xế nhắn tin báo cho anh biết Kim Mê chưa về nhà ngay mà đổi hướng tới công ty.
Tạ Trì nhắn lại một câu “tôi biết rồi”, sau đó cất điện thoại đi.
Kim Mê đang trên đường tới công ty, cô tranh thủ thời gian lên Weibo xem thử. Quả nhiên chuyện này đã ầm ĩ long trời lở đất ở trên mạng, có người tới hóng chuyện, có người cố gắng bác bỏ tin đồn, có người tranh thủ bỏ đá xuống giếng, kiểu người nào cũng đều có cả.
Trịnh Mỹ Việt là thành viên của một nhóm nhạc nữ, Thẩm Thịnh Tinh là diễn viên nam nổi tiếng, hai người nay yêu nhau quả là đã phạm vào điều tối kỵ của giới fan hâm mộ, fan hâm mộ của hai người không thể chấp nhận nổi chuyện này. Tuy nhiên, vì người khui tin này cũng chỉ nói suông chứ không đưa ra được bằng chứng xác thực nào, cho nên fan hâm mộ của hai người bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn cố gắng bác bỏ tin đồn.
Blogger nhận về mấy chục ngàn bình luận mắng chửi lại đăng thêm một bài mới trên Weibo, tuyên bố lát nữa sẽ tung bằng chứng.
Lúc Kim Mê tới công ty, bằng chứng vẫn chưa được người này tung ra, cô đành phải cất điện thoại đi, tới văn phòng của Vương Đông Ni trước.
Trịnh Mỹ Việt và Vương Đông Ni đều đang ở trong phòng. Bầu không khí có vẻ hơi nặng nề. Kim Mê nhìn hai người bọn họ một lượt rồi chủ động mở miệng nói: “Chuyện này không phải do tôi tiết lộ.”
“Cô nói không phải thì là không phải chắc?” Trịnh Mỹ Việt lập tức lên tiếng phản bác, cứ như thể đã chắc chắn cô là kẻ đầu sỏ rồi vậy: “Tôi chỉ nói chuyện này với mỗi mình cô!”
Kim Mê cười một tiếng, nhìn cô ta, nói: “Được thôi, cứ coi như là cô chỉ nói chuyện này với một mình tôi đi nhưng lúc đó là ở trong phòng vệ sinh, sao cô biết trong phòng bên cạnh không có ai? Hơn nữa cũng có khả năng tin tức này bị phía Thẩm Thịnh Tinh để lộ chứ đúng không?”
“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được, tôi vừa mới nói với cô xong thì lập tức lộ luôn là sao?”
“Là do cô xui? À không, là do tôi xui.”
“Cô...”
“Thôi được rồi, hai người đừng làm ồn nữa, tốt hơn hết là nghĩ xem phải giải quyết vấn đề này như thế nào đi.” Vương Đông Ni ngắt ngang cuộc tranh cãi của hai người họ. Kim Mê cảm thấy thật nực cười, cô nhìn Vương Đông Ni, nói: “Đây chẳng phải là chuyện chị và công ty cần phải nghĩ cách hay sao? Chuyện này thì liên quan gì với tôi chứ?”