Bá Chủ Là Tôi - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:25:55
Lượt xem: 8
Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngoài trừ trưởng phòng và mẹ con Kim Mê ra, còn có một anh bảo vệ đô con cầm dùi cui.
“...” Kim Mê im lặng, quả nhiên người bình thường sẽ chỉ coi cô là kẻ lừa đảo.
Nhà tù này không ngồi không được có đúng không?
“Mấy người có ý gì?” Phan Tuệ Chân ngồi trên ghế, hỏi trưởng phòng ngồi đối diện.
Trưởng phòng cười nói: “Dì đừng lo, bởi vì dì là khách hàng quan trọng của chúng cháu nên công việc của dì sẽ do đích thân cháu xử lý giúp.”
Nói đến đây, cô ta vờ như vô tình liếc nhìn Kim Mê ăn mặc kín mít từ đầu tới cuối bên cạnh: “Cháu thấy hạn mức chuyển khoản của dì lớn quá, dì có tình nguyện chuyển không? Không có ai uy h.i.ế.p dì chứ?”
Kim Mê: “...”
Ý gì thế, cô đã thăng cấp từ kẻ lừa đảo thành kẻ phạm tội uy h.i.ế.p rồi sao?
Phan Tuệ Chân: “Không, con gái của bạn tôi cần dùng gấp thật mà.”
Trưởng phòng lại đánh giá Kim Mê thêm lần nữa, sau đó cười nói: “Không biết cô đây có thể tháo kính râm và khẩu trang xuống không?”
“...” Kim Mê đoán hôm nay cô không lộ mặt ra thì chuyện này không thể nói rõ ràng được, thế là cô tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Sau khi nhìn rõ mặt cô, trưởng phòng ngẩn ra, cô ta nhíu mày như nhớ lại xem mình từng gặp cô ở đâu: “Có phải cô là...”
“Mạnh Xán Nhiên.” Kim Mê mỉm cười với cô ta: “Một nữ nghệ sĩ có chút danh tiếng mà thôi.”
Trưởng phòng: “...”
Độ nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc của cô lớn lắm đấy, chẳng qua tai tiếng nhiều hơn thôi.
“Như cô thấy đấy, tôi không tiện để lộ mặt nêm mới đeo khẩu trang mãi, nếu như vì chuyện này mà các người hiểu lầm tôi là phần tử phạm tội, tôi xin lỗi.”
Trưởng phòng: “...”
Không không không, là cô ta có lỗi chứ.
Trưởng phòng nhìn Phan Tuệ Chân, nụ cười mất tự nhiên hơn lúc trước: “Vậy nên dì Phan quen cô Mạnh sao?”
“Ừm, tôi nhìn con bé trưởng thành mà.”
Quản lý: “...”
Kim Mê cười nói: “Ngại quá, để cô chê cười rồi, dạo gần đây đúng là tôi gặp chút khó khăn nên mới vay tiền dì, mong mọi người đừng tiết lộ ra ngoài.”
“... Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của khách hàng.” Chỉ có điều nghe nói Mạnh Xán Nhiên là cô chủ nhà họ Mạnh, cô còn có thể thiếu tiền sao? Gần đây cũng không nghe nói tài chính nhà họ Mạnh gặp khó khăn gì.
Sau khi hiểu lầm được giải thích rõ, ngân hàng nhanh chóng chuyển tiền qua. Khoản tiền này nhiều hơn một triệu một trăm nghìn tệ mà Kim Mê cần rất nhiều, quả nhiên mẹ thương cô nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-32.html.]
“Cảm ơn mẹ.” Kim Mê cảm động ôm chầm lấy Phan Tuệ Chân.
Phan Tuệ Chân vỗ lưng cô: “Cảm ơn gì chứ, đây vốn dĩ là tiền của con mà.”
“...” Đúng thật.
Bảo vệ nhìn bóng lưng xa dần của hai mẹ con, không nhịn được mà thầm thở dài, sao quan hệ của hai người này còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột thịt thế. Kia thực sự là Mạnh Xán Nhiên sao? Người thật nhìn còn đẹp hơn trong ảnh.
Kim Mê không biết bản thân lại có nhiều thêm một fan mê nhan sắc, cô còn đang thương lượng với mẹ xem tối nay đi đâu ăn cơm, vừa ra tới cửa chung cư, cô đã thấy một người phụ nữ trẻ tuổi chắn đường họ.
“Cô, cô đi đâu thế? Ba cháu bảo hôm nay bên kia thi công nên sai cháu tới xem xem cô có cần giúp đỡ gì không.”
Nghe cô ta nói xong, Phan Tuệ Chân cười lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, nhà cháu cũng bận mà, không cần chạy tới chạy lui như thế.”
Nghe xong, cô gái cười còn nhiệt tình hơn bà ấy: “Lời này của cô xa cách quá, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cần giúp đỡ cô cứ thoải mái mở lời là được rồi.”
Phan Tuệ Chân gật đầu, không nói gì, cô gái kia nhìn Kim Mê bên cạnh bà ấy: “Đây là...”
“À, con bé là con gái của bạn cô, hôm nay nó qua đây thăm cô.” Phan Tuệ Chân nói, sau đó giới thiệu với Kim Mê: “Đây là cháu gái dì, Phan Nhã Dung.”
Vừa nghe cái tên này, Kim Mê đã kinh ngạc đến ngớ người: “Em là Nhã Dung? Em đã lớn thế này rồi sao!”
Phan Nhã Dung: “?”
Không phải chứ, nhìn qua cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cô ấy, sao lại nói ra mấy lời này được?
Phan Tuệ Chân kịp thời chuyển chủ đề: “Bây giờ trường mầm non cũng sắp tan học rồi nhỉ? Cháu đi đón con đi, bên này cô làm xong hết việc rồi.”
Đúng là Phan Nhã Dung chuẩn bị đi đón con, cô ta lại nhìn Kim Mê, sau đó nói với Phan Tuệ Chân: “Vậy cháu đi trước đây, có chuyện gì cô cứ trực tiếp gọi điện thoại cho cháu là được.”
“Ừ.”
“Còn có chuyện nhà anh cả của chú.” Phan Nhã Dung nói đến đây thì khó xử, cô ta dừng lại: “Cô cũng đừng trách cháu lắm chuyện, họ đã ở căn biệt thự Kim Hải hơn một năm rồi, họ tưởng đấy là nhà mình thật sao? Mặc dù bọn họ mang họ Kim nhưng năm đó chị họ cháu thân thiết với nhà họ Phan chúng ta hơn mà.”
Phan Tuệ Chân an ủi đáp lại đôi câu, cuối cùng Phan Nhã Dung mới xách túi rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ta, Kim Mê chợt nhận ra: “Lần cuối con gặp Nhã Dung là lúc đón Tết, khi ấy nó vẫn còn là học sinh cấp ba non choẹt, quấn lấy con đòi con giúp nó xin poster có chữ ký của nam nghệ sĩ...”
Phan Tuệ Chân nói: “Bây giờ nó đã là mẹ hai con rồi.”
Kim Mê: “...”
Xa cách, quả thực là xa cách quá.
Hai mươi năm dài thật đấy.
Kim Mê thầm cảm thán xong, sau đó hỏi: “Nhà bác cả mà Nhã Dung nói đến là sao thế?”