Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bá Chủ Là Tôi - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-11-09 11:50:22
Lượt xem: 5

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, từ bên trong, Triệu Nghệ Nam bước ra ngoài, đi theo sau là một cô bé mặc đồng phục học sinh nữ. Hai người dường như đang vừa đi vừa cãi vã, nhìn trông cảm xúc của đứa trẻ có vẻ như hơi bị kích động.

Sau khi nhìn thấy điều này, Kim Mê bèn đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ, xuống xe rồi đi về phía hai người họ.

“Chính cuộc đời của mẹ mà còn là một mớ hỗn loạn nữa là, mẹ có tư cách gì mà dạy dỗ con chứ?” Kim Mê vừa bước tới thì đã nghe thấy Tưởng Thư Hàm hét lớn với Triệu Nghệ Nam: “Ba của con nuôi nhân tình ở bên ngoài, mà mẹ thì lại nén giận, đến ngay cả Tưởng Văn Kiệt cũng xem thường mẹ rồi, chỉ còn thiếu là chưa gọi thẳng Tào Lệ Na là mẹ nữa thôi! Mẹ có thể dạy con cái gì đây? Con cũng không muốn sau này mình lớn lên lại trở thành dáng vẻ như mẹ!"

Tưởng Thư Hàm nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy. Cảm xúc của Triệu Nghệ Nam cũng có phần kích động, đứng phía sau kêu tên của Tưởng Thư Hàm hai lần, nhưng lại không hề đuổi theo.

"Không sao, không sao đâu. Trước tiên chị hãy cứ bình tĩnh lại một chút, để em giúp chị đuổi theo con bé xem sao." Kim Mê thấy Triệu Nghệ Nam vừa tức giận vừa lo lắng, bèn tự mình chạy theo sau Tưởng Thư Hàm.

Tưởng Thư Hàm cũng không đi xa, chỉ chạy đến một nhà sách ngay gần trường rồi ngồi xuống ở đó. Cô bé gọi một cốc trà sữa, trong tay cầm điện thoại di động, đang chăm chú nhắn tin với ai đó. Kim Mê tiến tới, ngồi xuống ghế đối diện cô bé, lúc này cô bé mới ngẩng đầu lên: "Chị là ai?"

Kim Mê đáp: “Chị là bạn của mẹ em, giúp mẹ em tới đây gặp em một lát.”

Nghe được chữ "mẹ" này, Tưởng Thư Hàm lại trở nên hơi kích động: "Không cần!"

"Vậy thì em có cần người trả tiền cho không? Em có thể gọi thêm vài thứ, chị sẽ thanh toán hết cho."

"Ai mà thèm chứ, cũng không phải là em không có tiền!"

Cửa lớn của nhà sách lại một lần nữa bị đẩy ra, hai cô gái mặc đồng phục học sinh giống hệt như của Tưởng Thư Hàm đi thẳng về phía cô bé.

"Tưởng Thư Hàm, cậu có ý gì đây? Cậu biết rất rõ ràng là tớ thích Lục Thiên, vậy mà cậu còn đi hẹn hò với cậu ấy ở hồ nhân tạo là sao?"

Một cô gái đứng bên cạnh cũng tức giận, bực bội phụ họa: "Đúng thế, uổng công Thiên Thiên vẫn luôn coi cậu là người bạn thân nhất của cậu ấy! Sao cậu có thể phản bội cậu ấy như vậy chứ!"

Kim Mê ngồi ở một bên: "..."

Hóa ra, gây nên náo động lớn như vậy, cũng chỉ đơn giản là vì một chuyện phá hoại nhỏ nhặt như vậy thôi sao?

Khoảng thời gian học bài đọc sách vẫn là tốt nhất.

Tưởng Thư Hàm hiển nhiên không hề cho rằng đây là một chuyện cỏn con, còn sốt ruột giải thích: “Bọn tớ vốn dĩ không phải là đi hẹn hò, do cái người đăng bài kia viết linh tinh đấy! Thậm chí, bởi vì việc này mà thầy Cao còn gọi mẹ tớ tới luôn rồi, sao mà đến cả cậu cũng không tin tớ chứ?"

Hà Thiên lại hỏi cô bé: "Vậy thì tại sao hai cậu lại cùng nhau đi đến hồ nhân tạo? Ảnh chụp cũng đã bị người ta đăng cả rồi, cậu đâu thể ngụy biện chuyện này như thế được!"

"Tớ..." Tưởng Thư Hàm thốt lên một tiếng "Tớ", nhưng mà mãi lại không có lời nói tiếp theo. Nhìn thấy cô bé mang dáng vẻ như vậy, Hà Thiên càng cảm thấy cô bạn của mình đang giấu diếm mình điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-38.html.]

"Vậy mà cậu còn bảo là cậu không thích Lục Thiên!"

"Ai lại đi thích cậu ta chứ?"

"Tớ không tin đâu. Cậu không thích cậu ấy thì sao lại còn đi hẹn hò với cậu ấy ở hồ nhân tạo?"

"Tớ đã nói đó không phải là hẹn hò mà! Nhà trường đâu có cho phép yêu sớm đâu!"

"Trường không cho phép, nhưng cậu vẫn có thể vụng trộm thích cậu ấy trong lòng chứ sao!"

"..." Kim Mê ngồi đó, lắng nghe hai cô bé đối đáp qua lại, không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời: "Đừng tranh cãi với nhau nữa, chị có thể chứng minh con bé thực sự không thích cậu bé tên Lục Thiên kia."

Lúc này Hạ Thiên mới chú ý đến cô, trông thấy khuôn mặt của cô bị che kín không lọt một lỗ hổng, Hạ Thiên không khỏi dò xét, liếc nhìn cô thêm vài lần: "Chị là ai?"

Kim Mê nói: “Chị là bạn của mẹ Tưởng Thư Hàm.”

“Vậy làm sao mà chị biết cậu ấy không thích Lục Thiên được?”

Kim Mê chớp chớp mắt, mở ảnh chụp của Tạ Trì thời cấp ba trong điện thoại ra, đưa cho mấy cô bé xem xem: “Thế nào?”

Ba cô bé vốn dĩ còn đang cãi nhau, không hẹn mà cùng bị người trong tấm ảnh thu hút: "Trời đất, cậu ấy đẹp trai quá đi!"

"Đúng vậy, còn đẹp hơn Lục Thiên rất nhiều!"

"Ai nói không phải đây!" Hạ Thiên ngước mắt, liếc nhìn Tưởng Thư Hàm đứng bên cạnh, chậc lưỡi một tiếng: "Từ khi nào mà cậu lại quen biết được một cậu bạn đẹp trai như vậy, cũng không thèm giới thiệu cho chúng tớ tới làm quen?"

Tưởng Thư Hàm: "..."

Cô bé cũng vừa mới gặp thôi mà.

Kim Mê cất điện thoại đi, nhìn cô bạn cùng lớp với Tưởng Thư Hàm, tên Hà Thiên kia, nói: "Trái lại, cô bạn này của em cũng thay lòng đổi dạ thật nhanh quá. Chẳng phải vừa rồi, em còn mở miệng là tiếng trước Lục Thiên tiếng sau cũng Lục Thiên hay sao?"

"Em, em chỉ là đối xử với họ như thế bởi vì thích những thứ đẹp đẽ mà thôi. Trường của bọn em không cho phép yêu sớm đâu." Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Bạn nam trong điện thoại di động của chị có phải là họ hàng của chị không ạ?"

"Cứ coi như là thế đi."

"Cậu ấy học trường nào vậy?"

"..." Kim Mê ho khan hai tiếng, nói với họ: "Mấy đứa hãy kể cho chị nghe một chút về những chuyện đã xảy ra hôm nay đi, rồi chị sẽ giới thiệu cậu bé ấy cho các em làm quen."

Loading...