Bá Chủ Là Tôi - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:22:27
Lượt xem: 3
“Cảm ơn chị Nam.” Chính bản thân Kim Mê cũng đã lên mạng xem, cư dân mạng còn cắt riêng khoảnh khắc cô rơi lệ ra làm thành ảnh gif, bây giờ đã được lan truyền khắp mạng xã hội. Ngoài ra, lúc cô và Tạ Sơ Thời diễn, hình ảnh lúc mắng cậu ta là thằng em trai thối cũng được làm thành biểu tượng cảm xúc, thậm chí lúc lướt vòng bạn bè của mình, cô còn thấy có người sử dụng bức ảnh này.
Một ngày trước còn đang mắng kỹ năng diễn xuất của cô tệ đến mức chọc mù mắt người xem, ngay hôm sau đã dùng biểu tượng cảm xúc của cô, cư dân mạng thật đúng là lật mặt nhanh hơn người yêu cũ!
“Sau chương trình ngày hôm qua, bên tôi nhận được lời mời của mấy đoàn làm phim, tôi đã sàng lọc qua một lần, vai diễn của bộ phim có vốn đầu tư lớn nhất chính là vai nữ phụ số hai của một phim cổ trang cấp S+.” Triệu Nghệ Nam nói rồi đưa tài liệu đã in ra cho Kim Mê: “Cô có thể đọc sơ qua, mặc dù là vai nữ phụ số hai nhưng hình tượng nhân vật không tệ. Tin tức xấu là hợp đồng quay phim tốt như vậy thì lượng người cạnh tranh cũng rất nhiều. Tin tức tốt là tôi đã từng quen biết bên phía nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim.”
Nghe đến đây, Kim Mê ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Đã từng quen biết? Vậy là quan hệ tốt hay là quan hệ không tốt thế?”
“...” Bàn tay để trên bàn của Triệu Nghệ Nam gõ nhẹ xuống mặt bàn hai lần rồi mới mở miệng nói: “Người này tên là Lữ Dũng, trước đây lúc tôi còn quản lý Kim Mê thì anh ta đã từng đến tìm tôi, anh ta rất thích Kim Mê, lần này có lẽ cũng là do thấy cô và Kim Mê có chút giống nhau cho nên mới nhất quyết muốn tìm đến cô.”
Kim Mê: “...”
Cô cũng có ấn tượng với người tên Lữ Dũng này, người này ỷ vào trong nhà có tiền nên đã từng hẹn gặp cô rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Năm đó anh ta cũng chỉ là một tên nhóc khoảng hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch, bây giờ anh ta cũng đã hơn bốn mươi rồi, sao vẫn còn chơi cái trò này nữa?
“Ở tuổi của anh ta thì chắc hẳn cũng đã sớm yên bề gia thất rồi chứ?” Kim Mê hỏi: “Vợ anh ta mặc kệ anh ta sao?”
“Vậy cũng phải “trông kỹ” được thì mới ở được.” Nói đến đây, Triệu Nghệ Nam tặc lưỡi một tiếng: “Chỉ là tôi không ngờ anh ta vẫn cố chấp với Kim Mê đến vậy, năm đó anh ta không tìm được cô ấy, bây giờ lại còn tìm cô làm vật thay thế cho bữa ăn.”
Kim Mê: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-64.html.]
“Anh ta hẹn tối nay ăn cơm ở Thiên Hạ Cư, bữa ăn ngoại trừ anh ta ra thì còn có đạo diễn và nhà sản xuất, cô xem cô có muốn đi không?”
Kim Mê suy nghĩ một lúc, sau đó nói với cô ấy: “Đi chứ, Lũ Dũng trông thì có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất nhát gan.”
Triệu Nghệ Nam: “Cô biết anh ta sao?”
“... Em không phải là cái gì nhỉ, cô cả nhà họ Mạnh sao?” Kim Mê động não nghĩ cách trả lời: “Em đã từng gặp ông ta trong một buổi tiệc.”
Triệu Nghệ Nam nhìn cô không nói gì, Kim Mê để mặc cô ấy quan sát mình, cô tin ngoại trừ mẹ cô, sẽ không có ai tin vào lời giải thích linh hồn chuyển kiếp này.
Một lát sau, Triệu Nghệ Nam thôi không nhìn nữa mà nói với Kim Mê: “Tôi biết cô muốn đóng phim điện ảnh hơn nhưng giới điện ảnh không dễ dàng bước chân vào như vậy, chúng ta vẫn nên tiến từng bước một thì hơn.”
“Vâng.” Năm đó cô có thể thuận lợi bước chân ra nhập vào giới điện ảnh như vậy cũng là vì có giáo viên của cô đã tiến cử cô. Bây giờ mặc dù không còn vận may như vậy nhưng cô sẽ để tên của cô trở thành tấm vé vào sân khấu tốt nhất.
Tiếng rung của điện thoại để trên bàn vang lên, Triệu Nghệ Nam cúi đầu nhìn xuống, sau đó cầm điện thoại lên: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Nói xong, cô ấy lập tức nhận điện thoại, còn chưa mở miệng thì người ở đầu dây bên kia đã nói một thôi một hồi. Triệu Nghệ Nam vẫn chỉ bình tĩnh nghe, chờ người bên kia nói xong hết, cô ấy mới cười mỉa một tiếng rồi nói: “Tưởng Kỷ Minh, không phải anh nói bà chủ của gia đình chỉ cần thoải mái ở nhà thôi sao? Không phải anh nói Tưởng Văn Kiệt mới lên tiểu học, bài tập không có gì khó hay sao? Bây giờ mới được có mấy ngày hả, anh đã không kiên trì nổi nữa?”
Người ở đầu dây bên kia lại nói một tràng giang đại hải nữa, lần này Triệu Nghệ Nam đã không còn để kiên nhẫn để nghe anh ta nói hết: “Đủ rồi, không phải anh thích đứa con trai Văn Kiệt này nhất à, bây giờ biết thằng bé không dễ dạy bảo rồi chứ gì? Một mình anh không dạy được thì gọi cả Tào Lệ Na lên mà dạy, không phải cô ta cũng thích Văn Kiệt nhất hả?”