Bá Chủ Là Tôi - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:46:59
Lượt xem: 3
Sau khi về tới nhà, việc đầu tiên mà Kim Mê giải quyết là đi về phòng gội sạch đầu. Đến khi đầu tóc nhẹ nhàng thoải mái thì cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi thay bộ đồ ngủ, Kim Mê thấy dì Chu đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi bèn hỏi: “Tạ Trì về chưa ạ?”
Dì Chu đáp: “Cậu chủ nói tối nay không về nhà ăn cơm, chắc phải tăng ca ở công ty rồi.”
“Ồ.” Kim Mê đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, cô cảm thấy Tạ Trì không phải muốn tăng ca mà là đang trốn tránh chính mình.
Chuyện xảy ra sáng hôm đó quả thực có chút xấu hổ, nhưng bọn họ đều là người lớn rồi mà, chẳng lẽ không thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra và bỏ qua sao? Tạ Trì không thể sống mà không gặp cô suốt đời được!
Nếu là như bình thường thì anh muốn tránh cô cũng mặc, song ngày mai lại phải tham gia bữa cơm ở nhà họ Mạnh, dù thế nào tối nay cô cũng phải bắt được anh.
Khi ăn xong thì trời đã tối, Tạ Trì vẫn chưa về, như thể đã tính toán trước thời gian vậy. Kim Mê đưa Gia Quả đi ra ngoài đi dạo, vuốt ve những chú chó khác trong khu chung cư rồi quay lại cùng Gia Quả.
Đôi giày da của Tạ Trì để ở cửa, quả nhiên là nhân lúc cô dắt chó đi dạo thì về nhà!
Kim Mê lên đến phòng Tạ Trì rồi gõ cửa một cái. Không thấy có ai đáp lại, cô lại đưa tay lên gõ thêm hai cái nữa, sau đó để tay trên nắm cửa rồi nhẹ nhàng vặn một cái.
Tạ Trì không khóa cửa, cánh cửa cứ thế bị mở ra.
Kim Mê đứng ngoài cửa, thò đầu vào gọi một tiếng: “Tạ Trì, anh có trong đó không? Tôi tìm anh có chút việc.”
Thoáng có tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng, Kim Mê đẩy cửa vào rồi đi mấy bước vào trong nên cũng nghe rõ âm thanh này hơn.
Trong phòng tắm quả nhiên có người đang tắm.
Không có gì bất ngờ thì đó chính là Tạ Trì.
Cô xoa xoa mặt, cố ý tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nhìn Tạ Trì khi anh bước ra.
Một lúc sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt.
Kim Mê vuốt lại quần áo và tóc, ngồi thẳng và nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.
Sau một tiếng sột soạt, Tạ Trì mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo và phần trên cơ thể không mặc gì cả.
Kim Mê sững sờ một lúc, đôi mắt cô không thể kiểm soát nên cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Tạ Trì không chỉ có cơ bụng đẹp mà cơ n.g.ự.c cũng không kém chút nào! Rồi cả đôi chân dài không có chỗ tựa kia nữa, những giọt nước từ trên người nhỏ xuống, vô tình trượt qua mắt cá chân thon dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-90.html.]
Trong lúc cô mải mê ngắm nhìn mỹ nam đi tắm, đầu óc Tạ Trì nhất thời trống rỗng.
Sau đó anh anh ném chiếc khăn đang lau tóc vào mặt Kim Mê không chút khách khí: “Mạnh Xán Nhiên, sao cô lại ở đây?”
“À, tôi…” Tầm mắt của Kim Mê bỗng dưng bị chặn lại, đến khi cô kéo chiếc khăn ra khỏi mặt thì Tạ Trì đã quay về phòng tắm rồi.
Kim Mê: “...”
Tổng giám đốc Tạ đúng là rất giữ nam đức.
Cô kiên nhẫn đợi bên ngoài một lúc, Tạ Trì mặc áo ngủ bước ra ngoài, vẻ tức giận còn chưa tiêu tan vẫn còn hiện rõ trên mặt anh: “Sao cô lại tự tiện vào phòng của tôi?”
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Kim Mê trả lời rất hùng hồn: “Tôi gõ cửa rồi, còn nữa, anh đổi giường, đổi phòng ngủ với tôi mà còn dám hỏi thế hả?”
“...” Hai chuyện này khác nhau có được không hả!
“Cô gõ cửa tôi không nghe thấy, khác nào không gõ chứ.”
“À, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Tạ Trì: “...”
Anh hít một hơi thật sâu, đứng cách xa ba bước như cố ý giữ khoảng cách với cô: “Cô không sợ tôi không mặc quần áo à?”
Kim Mê kinh ngạc nhìn anh: "Cái đó anh mới là người phải sợ chứ, tôi sao phải sợ?”
Tạ Trì: "..."
Nếu anh có thể mặt dày như cô thì anh sẽ không xấu hổ về chuyện lần trước như vậy.
"Rốt cuộc thì cô vào đây có việc gì?" Tạ Trì siết chặt dây buộc quanh eo mình hơn một chút, ngã một lần khôn hơn một chút, hiện tại anh rất cảnh giác với Kim Mê.
Kim Mê nhìn anh, đôi môi cong lên mang theo ý cười lấy lòng: “Ngày mai ở nhà họ Mạnh có một bữa ăn gia đình, anh đi đến đó với tôi.”
Đôi mắt Tạ Trì hơi giật, anh từ chối: “Tôi không đi.”
Kim Mê không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời cô không phản ứng kịp: “Sao lại không đi? Anh phải suy nghĩ lại đi chứ.”
Tạ Trì đáp: “Tôi không thích tham gia mấy kiểu tiệc tùng như thế. Nhà họ Tạ ăn uống tôi còn không đi, huống hồ là nhà họ Mạnh?”
“...” Kim Mê cảm thấy anh nói vậy cũng rất có lý, rất là Tạ Trì. Nhưng bữa ăn ngày mai anh nhất định phải đến với cô: “Nếu anh không đi thì tôi sẽ đi nói với bên ngoài là tôi sờ cơ bụng của anh thôi mà anh đã cứng!”