Bá Chủ Là Tôi - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-11-25 20:05:01
Lượt xem: 0
Tạ Trì nhìn hai chữ “Ba ơi” trên màn hình mà im lặng một hồi, sau đó mới trả lời: [Tắc đường, còn hai đoạn đường nữa thôi. Nhắc ông Mạnh đừng giận như thế, tổn hại sức khỏe.]
Kim Mê gửi vẻ mặt khóc thút thít qua cho anh rồi lại tiếp tục duy trì nụ cười, duyên dáng ngồi đợi tổng giám đốc Tạ giá lâm.
“Còn một phút nữa thôi, không còn nhiều thời gian cho người nào đó nữa rồi.” Mạnh Thanh Châu thấy lúc này Tạ Trì còn chưa tới thì càng chắc chắn Mạnh Xán Nhiên nói dối, lúc anh ta nhắc nhở câu này mang thái độ rất hả hê.
Mẹ Mạnh không khỏi kéo Kim Mê, nhỏ giọng hỏi: "Nói thật với mẹ, Tạ Trì có phải không đồng ý không? Mẹ thấy con cứ ngồi nghịch điện thoại mãi, chẳng lẽ đang nài nỉ Tạ Trì?”
Kim Mê: “...”
Sao mà, sao mà cô lại hèn mọn như vậy được! Ăn có một bữa cơm mà cũng phải van nài anh ta tới!
Mạnh Thanh Châu vừa nói xong, một bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, tiếng giày da chạm đất như dẫm lên trái tim của ai đó: “Xin lỗi mọi người, con đến hơi muộn.”
Tạ Trì xuất hiện trong phòng khách rộng lớn dưới ánh trăng nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không may gặp phải tình huống bất ngờ nên đến hơi muộn ạ.”
Trần Giác đang đứng sau lưng Tạ Trì lúc này chỉ muốn trợn trừng mắt lên nhìn. Đúng là bọn họ gặp phải tình huống bất ngờ, mà đó chính là vì tổng giám đốc của họ đột nhiên lại bắt đầu điên cuồng thay quần áo!
Anh đã thử rất nhiều bộ quần áo, nhưng anh không hài lòng với bộ nào cả! Anh ấy còn tưởng tối nay sếp sẽ đi thảm đỏ nữa đấy!
Lúc ngồi trong xe, anh vẫn đang chọn cà vạt và kẹp cà vạt!
Trần Giác rất suy sụp, hóa ra tổng giám đốc của họ hoành tráng như vậy chỉ để tham dự bữa tối của gia đình nhà họ Mạnh thôi đúng không?!
“Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Kim Mê thấy Tạ Trì đi vào lập tức kéo lấy tay anh rất thân mật. Tạ Trì hơi nhìn xuống, thấy cánh tay đang khoác lên tay anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-chu-la-toi/chuong-97.html.]
Kim Mê sợ anh sẽ hất tay cô ra bèn vội kéo anh đi sang hướng Mạnh Hoài Sinh: “Ông nội, ngại quá, để ông phải đợi lâu.”
Mạnh Hoài Sinh không ngờ Tạ Trì lại tới thật, ông ta đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi nói với bọn họ: “Không sao, người trẻ phải bận rộn mới tốt, miễn sao cứ đến là được. Thôi vào ăn cơm đi!”
“Được được ạ.” Kim Mê đáp lời, vô cùng đắc ý nhìn gia đình nhà bác cả.
Sắc mặt của nhà bác cả lúc đứng đấy không hề dễ nhìn chút nào. Tạ Trì đã tới thì thôi, vậy mà nhìn tình cảm của anh với Mạnh Xán Nhiên cũng có vẻ rất tốt nữa. Chẳng lẽ lại đúng như nhà em hai nói là mối quan hệ hai đứa nó rất tốt đẹp à?
Sao có thể thế được!
“Đợi chút đã.” Mạnh Hoài Sinh đang định đi vào phòng ăn thì bị Tạ Trì cắt ngang. Cả nhà bác cả cũng hưng phấn dỏng hết tai lên nghe.
Bọn họ biết việc này nhất định là Mạnh Xán Nhiên cố ý dàn dựng, hiện tại Tạ Trì không muốn hợp tác nữa!
Mạnh Hoài Sinh cũng do dự dừng lại, không biết anh muốn làm gì.
Tạ Trì gọi Trần Giác lên, Trần Giác lập tức đi lên rồi mở chiếc hộp được bọc rất tinh tế mà anh ấy vẫn cầm trong tay ra.
“Đây là món quà nhỏ cháu chuẩn bị như lời xin lỗi vì đến muộn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì nói một cách bình tĩnh, như thể món quà của anh chỉ là thứ anh chọn ngẫu nhiên, nhưng sau khi Mạnh Hoài Sinh nhìn thấy thứ trong hộp, ông ta trợn mắt kinh ngạc: “Đây chẳng lẽ, chẳng lẽ là tác phẩm điêu khắc đạt giải quốc tế của bậc thầy Chung Lương Quý đấy chứ?”
“Dạ.” Tạ Trì bình tĩnh gật đầu: “Cháu thấy dạo gần đây việc sưu tầm đồ của thầy Quý rất được ưa chuộng trong giới nên cháu đã mua bức tượng đá này. Cháu nghĩ rằng ông nội sẽ thích nó.”
"Cái này, cái này sao chỉ gọi là ưa thích được chứ!" Mạnh Hoài Sinh đến gần, có chút hưng phấn nhìn những quả nho được chạm khắc sống động như thật: "Tác phẩm của thầy Quý bây giờ rất nổi tiếng, tìm được một món để sưu tầm đã khó chứ đừng nói đến tác phẩm đoạt giải này. Nhiều người ra giá cao để mua nhưng đều bị ông ấy từ chối cả.”
“Cháu với thầy Quý tình cờ có chút quen biết nên ông ấy cũng bán những món đồ yêu thích của mình cho cháu.” Tạ Trì nói đến đó rồi lại nghiêng đầu nhìn Kim Mê đang đứng cạnh, nắm tay cô trước mặt tất cả mọi người: “Ông là ông nội của Xán Nhiên, cũng là ông nội của cháu, ông thích là tốt rồi ạ.”