Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:36:29
Lượt xem: 146
Chương 13
Cô hộ lý ra mở cửa, hóa ra là một cậu bé trông khá bảnh bao, khoảng mười tuổi, tay cậu cầm một giỏ trái cây, bên cạnh còn có một người trông giống quản gia.
Cô hộ lý ngạc nhiên, hỏi: “Hai người là?”
Ở đây hơn mười ngày nay, cô hộ lý chưa từng thấy cậu bé này.
Lệ Đình nhìn trang phục của cô hộ lý và đoán được thân phận của cô ấy, cậu lịch sự chào hỏi: “Dì ơi, cho cháu hỏi đây có phải là phòng bệnh của tiểu thư Cố Khánh Khánh không?”
Cô hộ lý: "Đúng rồi, là phòng của Khánh Khánh đấy. Hai người đến thăm tiểu thư à?"
Lệ Đình đáp: “Vâng, cháu là bạn của Khánh Khánh, bọn cháu có thể vào không ạ?”
Nghe thấy tiếng nói ở cửa, Cố Khánh Khánh nhanh chóng vứt chiếc iPad sang một bên, lớn tiếng hỏi: “Dì Lưu ơi, ai đến thăm cháu thế? Mau cho họ vào đi.”
Nằm một mình trên giường bệnh mà không thể di chuyển được, cô bé đã chán muốn chết. Bây giờ có người đến thăm, ít ra cũng có thể trò chuyện cho đỡ buồn.
Cô hộ lý nghe Cố Khánh Khánh nói vậy, liền để hai người khách vào.
Nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn không phải người bình thường.
Kể từ khi Cố Khánh Khánh nhập viện do ngã cầu thang, người đến thăm cô bé khá nhiều, hoặc là người có quan hệ với gia đình họ Cố, hoặc là người có liên hệ với Cố Cảnh Hằng, đều là những người có địa vị, danh tiếng. Giỏ trái cây và quà họ mang đến đã chất đầy cả phòng.
“Khánh Khánh, lâu rồi không gặp.” Lệ Đình mỉm cười chân thành khi nhìn thấy Cố Khánh Khánh nằm trên giường: “ Anh đến thăm em đây, chân em thế nào rồi?”
“Là anh à.” Cố Khánh Khánh nhận ra Lệ Đình và nhớ lại ngày sinh nhật của mình, chính cậu đã cứu cô bé khi cô bé ngã, cô bé còn chưa kịp cảm ơn cậu. “Cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, chắc em đã ngã gãy chân và không thể lấy chồng được nữa rồi!”
Nói xong, Cố Khánh Khánh còn lè lưỡi làm mặt xấu với cậu. Bộ dạng hoạt bát đáng yêu của cô bé khiến quản gia đứng bên cạnh cũng phải bật cười.
Trong mắt Lệ Đình cũng ngập tràn sự vui vẻ, cảm thấy cô em gái này thật dễ thương.
Cố Khánh Khánh nói: "À đúng rồi, anh tên là Lệ Đình phải không?"
Lệ Đình thấy Cố Khánh Khánh vẫn còn nhớ tên mình, trong lòng có chút bất ngờ. Họ chỉ mới gặp nhau một lần tại bữa tiệc sinh nhật, vậy mà cô bé đã nhớ ra cậu.
Cậu còn nhớ lúc ấy, khi nhìn thấy Khánh Khánh - một cô bé xinh xắn, tính cách hoạt bát – cậu đã rất có ấn tượng. Ba cậu cũng từng nói rằng đó là con gái duy nhất của bác Cố và khuyến khích cậu lại gần để bắt chuyện, chơi cùng em gái.
Lệ Đình đáp: “Đúng rồi, em có biết chữ Đình trong tên anh viết thế nào không?”
Cố Khánh Khánh lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-13.html.]
“Đưa tay cho anh nào.”
Lệ Đình nắm lấy tay cô bé, rồi nhẹ nhàng viết chữ "庭" vào lòng bàn tay cô bé. Cố Khánh Khánh cảm thấy đầu ngón tay cậu lướt trên tay mình, khiến lòng bàn tay có chút ngứa ngáy. Cô bé rụt tay lại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Em biết rồi, là chữ đó."
Lệ Đình mỉm cười và hỏi tiếp: "Khánh Khánh này, em ở trong phòng bệnh suốt, có cảm thấy buồn chán không?"
Cố Khánh Khánh bĩu môi, buồn bã đáp: “Có chứ, ngày nào em cũng chán c.h.ế.t đi được. Ba em dạo này bận quá, chẳng có thời gian đến thăm em nữa.”
Lệ Đình nghĩ một lát rồi nói: “Dạo này ở trường, anh có học thổi harmonica. Anh thổi cho em nghe nhé?”
“Hay quá, mau thổi cho em nghe đi!” Vừa nghe thấy cậu bạn sẽ biểu diễn thổi harmonica, Cố Khánh Khánh đã hào hứng, vỗ tay rào rào, thích thú chờ đợi màn biểu diễn, nhất là khi cậu bạn trông rất điển trai, không khác gì những thần tượng nam trên TV, thật sự rất đẹp mắt.
Quản gia nhìn hai đứa trẻ vui vẻ trò chuyện và chơi đùa với nhau, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Sau buổi gặp hôm đó, ngày nào sau giờ học, Lệ Đình cũng đến bệnh viện thăm Cố Khánh Khánh. Qua những lần tiếp xúc, tình cảm của hai đứa trẻ ngày càng gắn bó, mối quan hệ của họ cũng ngày càng thân thiết hơn.
Mọi người không ai nghĩ gì nhiều.
Không ai ngờ rằng sau này, hai người họ thật sự sẽ kết hôn.
Tuy nhiên, bầu không khí ấm áp và hạnh phúc đó nhanh chóng bị phá vỡ.
Vì Lý Lệ Thiến và Lâm Thắng Cường đã mất bao công sức tìm đến được bệnh viện nơi Cố Khánh Khánh đang nằm. Vừa nhìn thấy cô bé được chăm sóc kỹ lưỡng, họ như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, liền ôm chặt lấy Khánh Khánh và bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Thời gian này họ sống trong sự lo âu khủng khiếp, phải chạy đi khắp nơi giữa đồn cảnh sát, tòa án và nhà. Nếu bị kết tội và phải vào tù, cuộc đời họ coi như chấm hết. Thế nên, họ chỉ có thể cầu cứu Cố Khánh Khánh, hy vọng rằng gia đình nhà họ Cố sẽ rộng lượng tha thứ cho họ.
“Con ơi, cuối cùng ba mẹ cũng tìm được con rồi, con phải cứu ba mẹ với, nếu không ba mẹ sẽ phải ngồi tù mất! Con đi cầu xin gia đình nhà họ Cố, cầu xin ông nội của con đi. Ông nội con rất thương con, chắc chắn sẽ nghe lời con. Con cũng không muốn ba mẹ mình là tội phạm phải không?”
“Bỏ tôi ra, các người là ai… tôi không quen biết các người.”
Cố Khánh Khánh bị hai người lạ ôm lấy, rồi nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa, cô bé sợ hãi đến mức cứng đờ người không biết phải làm gì. Mãi cho đến khi bảo vệ và hộ lý cùng nhau lôi họ ra khỏi phòng, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hộ lý vội vã kiểm tra xem Khánh Khánh có bị thương không, lo lắng hỏi: “Tiểu thư có sao không?”
Mặt Cố Khánh Khánh đã tái xanh, cô bé ôm chặt lấy cô hộ lý, run rẩy.
“Thả tôi ra!” Lâm Thắng Cường cố gắng vùng vẫy, giọng nói đầy kiêu ngạo: “ Tôi là cha ruột của tiểu thư nhà các người, các người dám làm gì tôi?”
Nghe Lâm Thắng Cường hùng hổ nói như vậy, bảo vệ và hộ lý chỉ biết nhìn nhau bối rối.