Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 7.2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:30:42
Lượt xem: 199
Khi đến văn phòng, chị gái lễ tân đặt Chi Chi xuống và vẫy tay chào tạm biệt để quay lại làm việc.
Cố Cảnh Hằng bước vào căn phòng rộng lớn, cánh cửa trông rất cao cấp. Chi Chi sợ bị bỏ lại bên ngoài nên vội vàng chạy theo vào trong.
Phòng làm việc rất rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, từ cửa sổ kính sát đất có thể ngắm nhìn toàn cảnh đường phố sầm uất của thành phố A, một vị trí lý tưởng để thưởng thức cảnh đêm của thành phố.
“Con tên gì?”
Cố Cảnh Hằng nhìn cô bé con từ trên trời rơi xuống, tâm trạng không khỏi phức tạp.
“Con tên là Lâm Chi Chi, Chi Chi.”
Sợ anh không biết cách viết tên mình, Chi Chi lấy bút và sổ trong cặp, cẩn thận viết tên mình ra.
Đôi mắt Chi Chi sáng lên: "Ba xem này."
Nét chữ của cô bé rất gọn gàng, ngay ngắn và đẹp.
Cố Cảnh Hằng gật đầu tán thưởng: “Chữ viết khá tốt đấy.”
Đôi mắt Chi Chi đột nhiên mở to, đây là lần đầu tiên cô bé được ai đó khen ngợi, lại còn là ba mình. Cô bé chưa bao giờ nhận được sự khen ngợi như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Cố Cảnh Hằng, một lần nữa dâng lên cảm xúc phức tạp, anh chăm chú quan sát cô bé trước mặt.
Cô bé trông gầy gò, nhỏ bé như một chú khỉ con đen đúa, trông rất tội nghiệp. Có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên Chi Chi chỉ cao khoảng 1m2, trong khi những bé gái 10 tuổi khác trông lớn hơn nhiều.
Anh lại nhớ đến Cố Khánh Khánh, cô bé được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, trắng trẻo và xinh đẹp. Vì từ nhỏ đã học múa ba lê nên Khánh Khánh cũng cao hơn nhiều. So với Cố Khánh Khánh, Lâm Chi Chi yếu ớt như một đứa trẻ lưu lạc, trông chẳng giống con gái anh chút nào, vì Khánh Khánh luôn xinh đẹp, thơm tho, còn Chi Chi thì không.
Nếu thân phận của hai đứa trẻ thực sự bị tráo đổi, Cố Cảnh Hằng không cần nghĩ nhiều cũng đoán được bên trong có ý đồ gì.
Thấy ba im lặng không nói gì, Chi Chi lo lắng không biết anh đang nghĩ gì, sợ rằng anh không muốn chăm sóc mình.
“Ba ơi, con biết có thể ba chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng con dễ nuôi lắm, thật mà, sẽ không gây phiền hà cho ba đâu. Con sẽ ngoan, ba chỉ cần nuôi con đến khi con 18 tuổi, sau này con sẽ lo cho ba, con sẽ tìm cho ba một viện dưỡng lão tốt nhất, toàn những bác g dễ thương thôi!”
Nói xong, Chi Chi còn chắp tay lại nhìn anh đầy mong đợi.
Cố Cảnh Hằng: "..."
Con gái ngoan thật, chưa xác nhận đã là con ruột mà đã tính đến chuyện cho ba vào viện dưỡng lão rồi.
Anh tất nhiên không so đo với một đứa trẻ. Anh nhận ra Chi Chi sợ bị bỏ rơi, lo lắng rằng anh sẽ không quan tâm cô bé, điều này thể hiện rõ sự bất an của cô bé.
Điều này khiến anh không khỏi tự hỏi, cuộc sống trước đây của Chi Chi trong ngôi nhà đó như thế nào mà lại khiến cô bé trở nên nhạy cảm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-7-2.html.]
Một đứa trẻ 10 tuổi đã bỏ mẹ ruột để tìm đến một "người lạ" cầu cứu, chuyện này không bình thường chút nào.
Chi Chi rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, nhưng đã luôn lo lắng sợ hãi bị cha mẹ bỏ rơi. Không cần phải xét nghiệm ADN, anh cũng cảm nhận được rằng đây chính là con gái ruột của mình, vì cô bé trông quá giống anh. Tuy nhiên, anh vẫn quyết định làm xét nghiệm để chắc chắn.
“Chi Chi?”
“Dạ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chi Chi đứng thẳng người.
“Con ăn sáng chưa?”
Chi Chi sờ bụng, lúc này mới nhận ra mình đang đói, mặt có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra, cả buổi sáng, cô bé chưa ăn gì cả.
Cố Cảnh Hằng gọi người mang bữa sáng đến. Đầu bếp của khách sạn năm sao rất giỏi, biết là chuẩn bị cho cô công chúa nhỏ nhỏ, tưởng rằng đó là Cố Khánh Khánh, nên đã chiên một miếng bò bít tết Úc và làm thêm món tráng miệng. Món tráng miệng do anh làm luôn được các bé yêu thích.
Từ khi Cố Khánh Khánh bị gãy chân và phải nhập viện, Tổng Giám đốc Cố gần như mỗi ngày đều gửi bữa ăn đến cho cô bé.
Bữa sáng hôm nay vô cùng thịnh soạn, hoàn toàn khác với những bữa ăn ở nhà họ Lâm, không chỉ có món mì rau nhạt nhẽo mà còn có rất nhiều thịt. Đúng là nhờ bám “đùi to” rất có lợi ích.
Cố Cảnh Hằng hơi không tự nhiên, dịu dàng khuyến khích cô bé: “Ăn đi con.”
Trong suy nghĩ của Cố Cảnh Hằng, trẻ con thường không thích ăn cơm, chỉ thích ăn vặt, và anh cũng không giỏi trong việc giao tiếp với trẻ con. Sau khi nói câu đó, anh im lặng.
Được ba khuyến khích, Lâm Chi Chi bắt đầu ăn. Cô bé rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Đây là lần đầu tiên Chi Chi được ăn bò bít tết, thịt mềm và ngon đến nỗi cô bé cảm thấy như đang mơ. Nếu đây là một giấc mơ, cô bé mong rằng đừng bao giờ phải tỉnh dậy.
Chi Chi không biết cách dùng d.a.o nĩa, nhưng may mắn là đã có người cắt thịt thành từng miếng nhỏ cho cô bé. Cô bé ngồi bên cạnh, ăn từng miếng nhỏ và thổi cho nguội trước khi ăn.
Chẳng mấy chốc, cái bụng nhỏ của cô bé đã căng đầy, không thể ăn thêm được nữa.
Sữa đã được hâm nóng, Chi Chi cầm ly bằng cả hai tay và uống, trông như một chú sóc nhỏ.
Cố Cảnh Hằng hỏi cô bé: “Con có thích uống loại sữa này không?”
Chi Chi gật đầu, cảm giác được ba chăm sóc khiến cô bé vô cùng hạnh phúc.
Nhìn Chi Chi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa uống sữa, Cố Cảnh Hằng sau khi chăm sóc xong liền gọi điện cho thư ký của mình: “Thư ký Tịch, giúp tôi điều tra một việc.”