Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 9.2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:33:03
Lượt xem: 273
Về đến nhà, người trợ lý gia đình đã có mặt chờ sẵn.
Vương Hân nhìn thấy Lâm Chi Chi, hơi cúi người và nở nụ cười hiền hòa, thân thiện chào cô bé.
“Chào cô công chúa nhỏ, chị là Vương Hân, em có thể gọi chị là chị Hân.”
Trên đường đến biệt thự, thư ký Tịch đã nói với cô qua điện thoại rằng cô công chúa nhỏ vừa trở về có tính cách khá nhút nhát và dè dặt do những chuyện đã xảy ra trước đây, nên cần được quan tâm đặc biệt và chăm sóc kỹ lưỡng.
Chi Chi nhìn thấy cô trợ lý xinh đẹp này, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ba, có chút bối rối.
Cố Cảnh Hằng nói với cô bé: “Chi Chi, sau này chị Hân sẽ chăm sóc con. Có chuyện gì con có thể nói với ba hoặc chị Hân.”
Chi Chi thực sự không ngờ rằng người trợ lý gia đình lại là một dì trẻ trung và xinh đẹp như vậy.
Trước đây cô bé từng thấy giúp việc của nhà hàng xóm đều đã ở tuổi làm bà, nhưng giúp việc của ba thì hoàn toàn khác.
Chị Hân dịu dàng và thân thiện, sợ làm Chi Chi sợ nên liền mời cô bé chơi cùng: “Công chúa nhỏ, chị chơi với em nhé?”
Chị chỉ vào bộ Lego và mỉm cười: “Chúng ta cùng lắp Lego được không?”
Chi Chi liếc nhìn ba, thấy ba ra hiệu rằng cô bé có thể tiếp xúc với chị Hân, nên cô bé bước tới.
Chị rất đẹp và lại dịu dàng, Chi Chi sẵn sàng tiếp xúc với chị ấy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ trong một ngày, cô bé đã cảm nhận được rất nhiều sự quan tâm và thiện chí từ mọi người, điều này khiến Chi Chi có phần lúng túng vì đây là điều mà trước đây cô bé chưa từng trải qua.
Tuy nhiên, đây cũng chính là mục đích của Cố Cảnh Hằng. Anh muốn Chi Chi tiếp xúc với nhiều người hơn. Những người mà cô bé từng tiếp xúc ở nhà họ Lâm đều quá tệ, dễ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe tinh thần và thể chất của cô bé.
Bác sĩ Giang vừa bước vào đã lớn tiếng hỏi.
“Cố Cảnh Hằng, con gái anh đâu? Đâu rồi đâu rồi? Để tôi xem cô công chúa nhỏ bé bỏng nào!”
Thật tình, anh ta bây giờ ghen tị đến đỏ cả mắt. Đã có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu như Cố Khánh Khánh, giờ lại có thêm một cô con gái nữa. Còn anh ta, sau khi kết hôn đã mơ tưởng mãi về việc có một cô con gái, thế mà vợ lại sinh cho anh ta ba thằng con trai. Vợ anh ta còn an ủi rằng “một lần sinh ba, không lo thiếu con.”
Đó có phải là vấn đề không? Vấn đề là không dám đụng vào nữa!
Ba thằng con trai, nghịch ngợm quá mức! Anh ta còn phải thường xuyên ghen tị.
Nghe thư ký Tịch nói Cố Cảnh Hằng có thêm một cô con gái 10 tuổi, Giang Chí Ngọc liền hào hứng chạy đến ngay.
Cố Cảnh Hằng lấy một lon bia từ tủ lạnh và tiện tay đưa cho anh: "Vào trong chơi đi."
Giang Chí Ngọc là bạn cùng đại học với Cố Cảnh Hằng, sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại một bệnh viện tư nhân.
Thư ký Tịch vội kéo Giang Chí Ngọc lại khi anh định lao vào trong: "Bác sĩ Giang, đừng vào vội, kẻo làm cô bé sợ. Tình trạng của cô công chúa nhỏ có chút đặc biệt, có thể cô bé sợ người lạ."
Nghe xong câu chuyện từ đầu đến cuối, Giang Chí Ngọc cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Cái cô Lý Lệ Thiến này có thù hằn gì với cậu lớn đến mức này? Năm xưa bỏ cậu để đi theo gã họ Lâm thì thôi đi, giờ lại còn tráo đổi con gái của cậu, rồi ngược đãi đứa con duy nhất của cậu nữa. Đây không chỉ là thù hận đoạt vợ nữa, mà là mối thù không trả không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-9-2.html.]
Nói xong, anh nắm chặt tay.
Thư ký Tịch: “…”
Bác sĩ Giang, anh không cần phải nhập tâm thế đâu.
Cố Cảnh Hằng nói: "Lát nữa anh giúp tôi kiểm tra sức khỏe cho con bé."
Cô bé đã sống trong gia đình đó, không biết cơ thể có bị ảnh hưởng gì không. Nếu có vấn đề, cần phải chữa trị ngay để cô bé nhanh chóng trở lại bình thường.
“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.” Giang Chí Ngọc lại nghiêm túc nói: “May mắn là cô bé mới chỉ 10 tuổi, mọi thứ vẫn còn kịp thời. Nếu đã hai mươi mấy tuổi, tính cách và cuộc sống đã định hình, lúc đó thì không thể cứu vãn nổi nữa.”
Anh cũng không biết cô cô công chúa nhỏ này may mắn hay bất hạnh nữa.
Đáng lẽ cô bé phải là cô công chúa nhỏ nhà họ Cố, được cưng chiều hết mực, có sự bảo vệ của gia đình và Cố Cảnh Hằng - người cha quyền lực. Ai dám làm trái ý cô bé chứ? Nhưng thay vì được sống trong giàu sang, cô bé lại phải chịu đựng sự khắc nghiệt của nhà họ Lâm.
Nếu không phải vợ chồng nhà đó âm mưu tráo đổi, làm sao cô bé lại phải chịu khổ cực như thế, thậm chí đến cả anh, một người đàn ông hơn 30 tuổi, nghe xong còn thấy thương cho số phận của cô bé.
Nhưng việc cô bé trở lại nhà họ Cố cũng là một sự may mắn.
Những gì Giang Chí Ngọc nói, Cố Cảnh Hằng đều hiểu rõ.
“Nhưng mà, giờ cô bé đã về với gia đình rồi, có ba chăm sóc thì cuộc sống sau này chắc chắn là sẽ khác biệt hoàn toàn. Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé, những thói quen xấu hay những ảnh hưởng tiêu cực trước đây sẽ dần dần được thay đổi. Nhưng mà này, sao tôi không có được một đứa con gái nhỉ?”
Cố Cảnh Hằng: “May là cậu không có con gái.”
Giang Chí Ngọc khó hiểu: "Tại sao vậy?"
“Người ta nói con gái thường giống ba.” Cố Cảnh Hằng vừa nói vừa liếc nhìn mặt anh và khẽ mỉm cười.
Câu nói ngắn gọn nhưng khiến người ta phải suy nghĩ kỹ, và càng nghĩ lại càng thấy có điều gì đó không ổn.
Giang Chí Ngọc: “???”
Chuyện gì đây? Sao tự dưng lại thành công kích cá nhân rồi?
Cố Cảnh Hằng đúng là vẫn như ngày nào!
Cuối cùng, khi Chi Chi đang chơi Lego, Giang Chí Ngọc nấp sau cửa, len lén thò đầu vào, chỉ nhìn thấy bóng lưng cô bé.
Nhỏ xíu, đáng yêu quá!
Thư ký Tịch đứng phía trên, nhìn cô công chúa nhỏ và người trợ lý gia đình mới đến đang chơi vui vẻ, anh cảm thấy rất yên tâm, cô bé nhà họ thích nghi rất nhanh với môi trường mới.
Chi Chi dường như cảm thấy có điều gì đó, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy gì nữa, vì thư ký Tịch đã kịp thời kéo Giang Chí Ngọc xuống, tr làm cô bé sợ.
Chi Chi không thấy gì lạ, chỉ nhíu mày rồi tiếp tục chơi Lego.
Giang Chí Ngọc không khỏi tan chảy trong lòng, cô công chúa nhỏ đáng yêu quá đi mất!