Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:32:49
Lượt xem: 319
Chương 9: Công kích cá nhân - Ba ơi ba!
Lâm Chi Chi ngồi vào xe của Cố Cảnh Hằng và được thắt dây an toàn.
Tài xế hỏi: “Cố tổng, chúng ta về Quan Viên số 1 luôn chứ ạ?”
Cố Cảnh Hằng đáp: “Đến trung tâm thương mại trước.”
“Vâng.”
Tài xế biết rất rõ, trung tâm thương mại gần đây là nơi có đầy đủ các mặt hàng nhất trong thành phố A, từ các thương hiệu lớn đến các sản phẩm cao cấp đều có sẵn.
Nhìn tình hình này, có vẻ như Cố tổng đang định ghé trung tâm thương mại để mua đồ cho con gái.
Lâm Chi Chi ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, cô bé thực sự khiến người khác yên tâm. Trên người cô bé vẫn mặc chiếc áo len mỏng đã có nhiều vết xù lông, trông vô cùng tội nghiệp. Không biết trước khi tìm được ba ruột, cô bé đã sống ra sao.
Do phải chạy đi chạy lại suốt nên tóc đuôi ngựa của Chi Chi đã bị xõa ra. Tóc cô bé đen mượt, dù lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở nhà họ Lâm, chất tóc vẫn rất tốt, giống hệt ba.
Cố Cảnh Hằng không biết tết tóc cho bé gái, nên anh đơn giản tháo sợi dây buộc tóc cũ ra. Dây buộc tóc cũng phải mua mới.
Thư ký Tịch làm việc rất nhanh chóng, người trợ lý gia đình đã được tìm thấy và đồng thời anh cũng liên hệ với một người bạn của Cố tổng, là bác sĩ, để kiểm tra sức khỏe cho cô bé. Chi Chi đã bị ngược đãi ở nhà họ Lâm suốt một thời gian dài, không biết cơ thể có bị ảnh hưởng gì không.
Thư ký Tịch thở dài, nghĩ rằng Chi Chi đã chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, sau này nhất định phải được chăm sóc cẩn thận.
Không gian trong xe chìm vào yên lặng một lúc, Cố Cảnh Hằng mới nhớ ra và hỏi:
“Con đã làm thế nào để đến được đây tìm ba?”
Nhà của vợ chồng Lâm Thắng Cường ở khá xa, gần như phải mất hai tiếng lái xe.
Cố Cảnh Hằng không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ 10 tuổi đã đi quãng đường dài như thế nào để tìm đến anh.
“Ba à, hôm nay con đi từ khu Loan Hóa đến đây, nơi đó gần hơn một chút” Lâm Chi Chi nói. “Tiền của mẹ bị Lâm Thành – à, con trai của mẹ, lấy trộm. Mẹ không tin con không lấy, nên con đã bỏ nhà đi và ở nhờ nhà cô giáo. Sau đó con mới biết chồng của mẹ không phải là ba ruột của con, mà ba mới là người đó. Con không muốn sống với họ nữa nên đến tìm ba. Hôm nay họ còn định đưa con về quê, nhưng con không chịu.”
Chi Chi kể cho Cố Cảnh Hằng nghe mọi chuyện: từ việc biết thân thế của mình thông qua việc tra cứu thông tin về ba trên mạng, đến việc lén lút trốn ra ngoài và bắt taxi.
Những điều này đều là những gì Cố Cảnh Hằng chưa từng biết.
Chỉ là, Chi Chi không kể về chuyện tiểu thuyết.
Dù cô rất muốn nói với Cố Cảnh Hằng tất cả mọi chuyện để anh có thể phòng tránh trước, nhưng cô lo lắng rằng nếu nói ra, ba sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề thì sao?
“Bọn họ” mà Chi Chi nhắc đến, tất nhiên là chỉ vợ chồng Lâm Thắng Cường.
Cố Cảnh Hằng không khó để đoán rằng, Lâm Thắng Cường sợ rằng thân thế của Chi Chi bị lộ, nhà họ Cố sẽ phát hiện sự thật, và âm mưu mà anh ta đã ấp ủ suốt 10 năm qua sẽ hoàn toàn sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-9.html.]
Thư ký Tịch lại thở dài, thật là một đứa trẻ đáng thương.
Anh nghĩ rằng Chi Chi đến tìm Cố tổng chắc chắn là vì bị người ta bắt nạt đến mức không chịu nổi, nên mới tìm đến ba ruột để nhờ giúp đỡ.
Thư ký Tịch không khỏi khen ngợi: “Bé con Chi Chi của chúng ta thật thông minh, biết cách tìm ba, đúng là con của Cố tổng, mọi việc làm đều rất xuất sắc.”
Lâm Chi Chi bị khen mà có chút ngượng ngùng.
Cố Cảnh Hằng cũng đồng tình với điều này. Đúng là đứa trẻ này rất dũng cảm, lại biết chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi hành động.
Nếu Chi Chi không biết đến để tìm anh, mà chỉ trông chờ vào Lý Lệ Thiến – người mẹ đó, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chi Chi thực sự không đặt hy vọng vào Lý Lệ Thiến. Từ khi đọc cuốn tiểu thuyết và biết được những điều sẽ xảy ra sau này, trong mắt cô, Lý Lệ Thiến không chỉ là mẹ mà còn là kẻ sẵn sàng hủy hoại cuộc đời cô.
Cố Cảnh Hằng nói: “Được rồi, những chuyện này ba đã biết.”
Thư ký Tịch: “…”
Anh không khỏi lén thở dài trong lòng, ông chủ của mình đúng là không giỏi chăm sóc trẻ con. Con gái chịu ấm ức, đến kể với ba mà anh chỉ bảo "biết rồi", chẳng có câu an ủi nào.
Xe nhanh chóng dừng trước trung tâm thương mại, Cố Cảnh Hằng dẫn Chi Chi xuống xe.
Đàn ông khi mua sắm dường như rất có mục đích, không đi lang thang mà chỉ tập trung vào những gì cần mua. Chẳng mấy chốc, Chi Chi đã có một chiếc cặp mới, kèm theo bút, vở và các dụng cụ học tập khác.
Sau khi đi dạo quanh cửa hàng đồ ăn vặt, tay thư ký Tịch đã đầy những túi to túi nhỏ. Họ nghĩ rằng trẻ con ai cũng thích ăn vặt, nên mua rất nhiều.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhìn ba mua đồ cho mình hết thứ này đến thứ khác, Chi Chi cảm thấy vô cùng xúc động, mũi cô bé cay cay.
Chưa từng có ai đối xử với cô bé tốt như vậy, chưa ai mua cho cô nhiều đồ đến thế. Ở nhà họ Lâm, khi cô bé chưa biết gì, ba mẹ đều không thích cô bế. Cô bé đã quen với sự thờ ơ và lạnh nhạt. Cô bé không muốn ba đối xử quá tốt với mình, vì sợ rằng nếu lần sau ba không còn tốt nữa, cô bé sẽ cảm thấy càng đau lòng hơn.
Hiển nhiên, Cố Cảnh Hằng không biết được cảm xúc của cô bé lúc này, anh nhớ ra rằng cô bé vẫn chưa có quần áo.
“Quần áo cũng cần phải mua.”
Anh lại đưa cô bé đi mua thêm quần áo và váy đúng kích cỡ. Đây là lần đầu tiên Chi Chi mặc những bộ đồ đẹp như vậy. Cố Cảnh Hằng vô tình nhìn thấy đôi bàn tay gầy guộc, đen đúa của Chi Chi vuốt ve chiếc váy mới, cô bé trông rất thích nhưng cũng không dám tin rằng mình có thể sở hữu nó. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Lần trước, anh cũng từng đưa Cố Khánh Khánh đi mua quần áo. Cố Khánh Khánh mới 10 tuổi nhưng đã biết cách chọn đồ đẹp và phù hợp. Cô bé rất hoạt bát, tự tin, với ngoại hình nổi bật thừa hưởng từ mẹ, vốn là hoa khôi của Đại học A. Thật khó để không yêu thích Khánh Khánh.
So sánh giữa hai đứa trẻ, Cố Cảnh Hằng không khỏi có chút buồn bã.
“Đi thôi, về nhà.”
Mọi thứ cần mua cho Chi Chi đã xong, Cố Cảnh Hằng đưa cô bé rời khỏi trung tâm thương mại.
Chi Chi ngồi xe về khu nhà giàu, cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được ba ở cửa khách sạn Vạn Bảo Việt. Đây đúng là khu vực không phải ai cũng có thể vào dễ dàng.