Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 112: Lục Minh Phong bị ba mẹ trách mắng
Cập nhật lúc: 2024-10-04 18:47:59
Lượt xem: 48
Tô Dĩ Trần nói: “Nếu từ nhỏ tôi đã sống dưới sự che chở của anh, có lẽ tôi sẽ có thể yên tâm tận hưởng sự chiều chuộng của anh và tất cả những điều này.”
“Đáng tiếc là tôi không phải.” Tô Dĩ Trần nắm chặt nắm tay: “Tôi từ nhỏ đã sống trong bóng tối, ngày ngày như đi trên băng mỏng, tôi luôn cô đơn một mình cho đến bây giờ. Tôi từng trốn trong thùng rác để trốn chủ nợ, tôi phải nhận người khác làm ba làm bà để xin tiền, tôi bị bóc lột, vì để thoát khỏi những ngày tháng đó, tôi đã phải cố gắng rất nhiều, sự cố gắng ấy sao anh có thể hiểu được.”
“Cho nên, tôi mới thông cảm cho những kẻ sống trong bùn lầy như tôi, không thể thông cảm được với anh Lục luôn sống trên cao.”
“Cái danh con trai ruột của nhà họ Lục sẽ dễ dàng lật đổ mọi thứ mà nhiều năm qua tôi khó khăn lắm mới đạt được, dựa vào cái gì chứ?”
Lục Minh Phong lắng nghe từng câu từng chữ Tô Dĩ Trần nói, đôi mắt đỏ hoe của anh ta dần dần nhòe đi, những thành viên còn lại trong nhà họ Lục đều cảm thấy khó chịu, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Tô Dĩ Trần dần dần lấy lại bình tĩnh, anh nhìn Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, sau đó nhìn Lục Minh Phong, nói tiếp: “Vậy anh muốn tôi trở về nhà họ Lục để làm gì? Làm tiểu thiếu gia nhà họ Lục? Không có chuyện đó đâu.”
“Tôi không phải Lục Minh Thần, tôi cũng không phải một đóa hoa mỏng manh nuôi trong nhà kính, tôi không cần tình thương và sự quan tâm của anh, cũng như sự bồi thường và bảo vệ của anh, dù chỉ có một mình tôi vẫn có thể sống tốt.”
Tô Dĩ Trần bình tĩnh nhìn bọn họ, nắm lấy tay Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Túc Túc, đi thôi.”
Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: “Được.”
Nói xong, hai người quay người rời đi.
“Thần Thần!” Hoắc Nam Diên lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo anh, nước mắt bà không ngừng rơi xuống.
Lục Minh Phong đỡ mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, cẩn thận.”
Lục Bá Đình nắm tay vợ mình, ông im lặng.
Hoắc Nam Diên bất lực nhìn Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt đi ngày càng xa. Đôi mắt bà đỏ hoe, nỗi đau trong lòng như muốn nuốt chửng lấy bà.
Hoắc Nam Diên lập tức quay đầu lại nhìn Lục Minh Phong.
Đột nhiên.
Bà đưa tay tát Lục Minh Phong một cái.
Lục Minh Phong kêu đau, anh ta quay đầu đi, trên má hằn dấu tay màu đỏ.
Anh ta cúi đầu nghe mẹ mắng.
“Lục Minh Phong, con lại bắt em trai mình phải quỳ xuống xin lỗi. Con đúng là một người anh tốt! Con có nghe thấy những gì Thần Thần nói không? Thần Thần hận con, thằng bé hận con, con có nghe thấy không?”
Hoắc Nam Diên đè nén cơn tức giận và sự tuyệt vọng, trách mắng con trai cả.
“Con nghe thấy rồi, xin lỗi mẹ.” Lục Minh Phong cúi đầu, sự hối hận trong lòng đã lấn át. Những đường gân xanh trên đôi bàn tay nhợt nhạt của anh ta nổi lên, bàn tay run rẩy không thể kiểm soát: “Xin lỗi…”
“Người cần được xin lỗi là Thần Thần!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-112-luc-minh-phong-bi-ba-me-trach-mang.html.]
“Thần Thần ghét con. Thằng bé không muốn về nhà.”
Bas
Hoắc Nam Diên gần như mất kiểm soát, không thể khống chế được lý trí. Đôi mắt bà đỏ hoe, bà rơi nước mắt, nói: “Lục Minh Phong, mẹ mặc kệ con dùng cách gì, con cầu xin Thần Thần tha thứ, con dỗ dành Thần Thần quay lại, con phải làm cho Thần Thần trở về.”
“A Diên, A Diên, em bình tĩnh lại.” Lục Bá Đình ôm vợ, không ngừng an ủi: “Thần Thần sẽ về nhà, thằng bé là đứa hiểu chuyện, con sẽ trở về nhà thôi. Nó cần có thời gian để chấp nhận việc này.”
Lục Bá Đình vừa nói vừa an ủi Hoắc Nam Diên, ông trừng mắt với con trai lớn, ánh mắt lạnh lùng, đầy tức giận: “Minh Phong, lý do Thần Thần không muốn về nhà một phần cũng là vì con. Không cần biết con dùng cách gì để Thần Thần tha thứ cho con. Tóm lại, con nhất định phải đưa Thần Thần về nhà.”
“Đừng về nhà cho đến khi con đưa được Thần Thần trở về.”
“Khi nào Thần Thần quay về, lúc đó hãy quay lại.”
Lục Bá Đình bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lục Minh Phong tái nhợt, anh ta gật đầu: “Vâng, con nhất định, nhất định sẽ tìm cách đưa Thần Thần trở về nhà... Ba, mẹ, cho con thời gian, con nhất định có thể làm được.”
Khi còn nhỏ, vì ham chơi mà làm lạc mất Thần Thần, đó là sự ám ảnh nhất mà cả đời này anh ta không thể nào vượt qua được.
Sau khi lớn lên, anh ta lại liên tục làm khó Thần Thần, sai lại càng thêm sai.
Người mà anh ta muốn bảo vệ nhất lại không bảo vệ được.
Hiện tại đã tìm lại được Thần Thần, anh ta tuyệt đối không thể để bi kịch năm đó tái diễn.
Cho dù có là tiền bạc, của cải, quyền lực, mạng sống… bất kể là gì, anh ta cũng sẵn lòng trao cho em trai mình. Anh ta chỉ cầu xin em trai tha thứ và trở về nhà. Đó là tâm nguyện của Lục Minh Phong.
…
Lục Minh Phong nhặt áo vest lên, chạy theo sau. Anh ta đuổi kịp xe của Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt, đập mạnh vào cửa sổ xe, lo lắng nói: “Thần Thần, Thần Thần, em có thể nói chuyện riêng với anh được không? Thần Thần.”
Cửa xe từ từ mở ra.
Nhưng người bước ra không phải Tô Dĩ Trần mà là Bùi Túc Nguyệt.
Lục Minh Phong nhìn thấy là cậu, anh ta sửng sốt: “Sao lại là cậu? Thần Thần đâu? Để em ấy gặp tôi.”
Bùi Túc Nguyệt đóng cửa xe lại.
Cậu cười nhẹ, đôi mắt phượng hơi nheo lại: “Anh ấy là người mà anh muốn thì có thể gặp sao?”
Sắc mặt Lục Minh Phong lạnh lùng: “Túc Túc, vì trước đây chúng ta là bạn bè, tôi không quan tâm lời nói thô lỗ của cậu, nhưng Thần Thần là em ruột của tôi. Nếu cậu ngăn cản tôi gặp em ấy, tôi sẽ không nương tay.”