Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 115: Lục Minh Thần nhận ra sự thay đổi của anh trai.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:45:32
Lượt xem: 39
“Tô Tô, anh thật tốt.”
Bùi Túc Nguyệt xoa mặt Tô Dĩ Trần, sau đó l.i.ế.m lên cổ anh, hành động nũng nịu như một chú chó con không ngừng vẫy đuôi khi được chủ nhân khen thưởng.
Sự khó chịu trong lòng Tô Dĩ Trần đã dịu đi, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve n.g.ự.c Bùi Túc Nguyệt, nhìn Bùi Túc Nguyệt bằng ánh mắt nghiêm túc: “Cởi ra.”
Đôi mắt của Bùi Túc Nguyệt sáng lên, nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
…
“Thật sao?” Bùi Túc Nguyệt hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ lưu manh: “Anh, anh không sợ sao…”
“Có gì phải sợ, cởi đi.”
Sau khi được cho phép, Bùi Túc Nguyệt được voi đòi tiên, cậu chỉnh lại ghế ngồi của Tô Dĩ Trần, ngả ra sau thành ghế nằm.
Tô Dĩ Trần cũng không cảm thấy kỳ quái, mỗi lần làm chuyện đó, Túc Túc đều muốn ở trên người anh làm vài lần, anh cầm chìa khóa trong tay, bên ngoài cũng không ai.
“Tô Tô, tập trung.”
Bùi Túc Nguyệt tách hai chân của Tô Dĩ Trần ra, quỳ xuống trước mặt anh, ánh mắt cậu vui vẻ, môi nở nụ cười nhạt.
Cậu đưa tay cởi cúc quần âu của Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nhìn động tác của Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt anh có phần lơ đãng.
“Còn lâu mới đến bữa trưa, Tô Tô, chúng ta hãy ăn nhẹ trước nhé.”
Bùi Túc Nguyệt khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán Tô Dĩ Trần.
…
Nửa tiếng sau.
Lục Minh Phong lái xe đi vào bãi đậu xe, đảo mắt tìm kiếm biển số xe, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Anh ta tìm một chỗ đậu xe, sau đó xuống xe, lập tức đi tới xe của Bùi Túc Nguyệt.
Đột nhiên.
Lục Minh Phong dừng lại…
Mặt anh ta tái mét.
Bởi vì anh ta nhìn thấy xe của Bùi Túc Nguyệt đang không ngừng rung chuyển.
Không cần nói cũng biết hai người bên trong xe đang làm chuyện gì.
Lục Minh Phong hít một hơi lạnh.
Anh ta đứng im tại chỗ, không rời đi.
Sau khi do dự vài giây, Lục Minh Phong quyết định quay lại xe của mình, im lặng hút thuốc, đồng thời quan sát chuyển động trong xe Bùi Túc Nguyệt.
Lục Minh Phong không có ý định xen vào chuyện riêng tư giữa em trai mình và người yêu, nhưng Lục Minh Phong quá nóng lòng muốn được em mình tha thứ, hiện tại anh ta rất muốn nói chuyện với Tô Dĩ Trần.
Lục Minh Phong hút thuốc, trong đầu chỉ toàn là những việc tệ bạc đã từng làm với Tô Dĩ Trần, anh ta bất lực nhắm mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-115-luc-minh-than-nhan-ra-su-thay-doi-cua-anh-trai.html.]
Có lẽ mấy ngày nay, Lục Minh Phong đã quá mệt mỏi, nên đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đã xuống xe.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần đỏ bừng, vừa nhìn đã biết vừa mới làm chuyện gì.
Anh nắm lấy tay Bùi Túc Nguyệt, sau đó cậu hôn lên môi anh, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Bầu không khí giữa hai người đẹp đến mức không ai nỡ phá hủy nó.
Bas
Hai mắt Lục Minh Phong đỏ hoe, chăm chú nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Tô Dĩ Trần, đó là nụ cười mà anh ta chưa từng thấy trên mặt em trai mình. Bàn tay mở cửa xe hơi cứng lại, rồi từ từ buông xuống.
“Thần Thần…” Lục Minh Phong thấp giọng gọi.
Thôi vậy.
Em trai vui vẻ như vậy, nếu anh ta xuất hiện nhất định sẽ khiến tâm trạng em trai kém đi, như vậy chẳng khác gì anh ta đang đến quấy rầy?
Lục Minh Phong hít một hơi thật sâu, nhìn Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần tay trong tay bước vào thang máy.
Trong xe có tiếng chuông điện thoại.
Lục Minh Phong mở máy lên, là cuộc gọi của Lục Minh Thần.
Anh ta do dự một lát, năm giây sau mới trả lời cuộc gọi của Lục Minh Thần.
Lục Minh Thần lớn tiếng phàn nàn: “Anh! Hôm nay là ngày em xuất viện! Sao anh không đến đón em? Anh quên hôm nay là ngày em xuất viện sao?”
Giọng điệu của Lục Minh Thần rất lớn, như đang trách tội anh ta.
Lục Minh Phong mệt mỏi xoa xoa trán, nghĩ tới Lục Minh Thần luôn ác ý nhắm vào Tô Dĩ Trần, trong lòng anh ta cảm thấy không vui, lạnh lùng nói: “Em có thể tự mình về nhà.”
Những lời này ngay lập tức khiến người ở đầu bên kia điện thoại tức giận.
Lục Minh Thần đang mặc áo bệnh nhân, không khỏi mở to mắt khi nghe thấy anh trai dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với mình, vừa tức vừa giận, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi không rõ: “Anh! Anh bị sao vậy? Mấy ngày nay anh không gọi cho em lấy một cuộc, anh cũng không đến bệnh viện thăm em! Anh đang làm cái gì vậy?”
Lục Minh Phong cụp mắt, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Anh rất bận, em hiểu chuyện chút, tự về nhà đi.”
Những lời này không những không xoa dịu được Lục Minh Thần, mà càng khiến cậu ta tức giận hơn.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Lục Minh Thần hành động vô lý như một đứa trẻ hư, cậu ta cao giọng: “Anh! Anh không còn quan tâm em nữa! Trước đây anh nhất định sẽ đến bệnh viện thăm em! Anh, anh đã thay đổi rồi!”
Lục Minh Phong không nói gì.
Lục Minh Thần nức nở nói: “Anh, anh thực sự không quan tâm đến em sao? Nếu anh không quan tâm đến em, thì em sẽ c.h.ế.t trong bệnh viện, anh không đau lòng đâu đúng không.”
“Em làm loạn cái gì vậy?” Lục Minh Phong lạnh lùng mắng cậu ta.
Dù sao cũng là người em trai mà Lục Minh Phong chăm sóc nhiều năm, tuy chỉ là em trai nuôi, nhưng Lục Minh Phong không đành lòng mắng cậu ta quá thậm tệ.
Chỉ là…
Lục Minh Phong phát hiện tính cách của Lục Minh Thần ngày càng trở nên vô lý, thiếu hiểu biết, tính cách ngang ngược của Lục Minh Thần đều là do sự chiều chuộng của chính anh ta gây ra.