Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 123: Hình ảnh đẹp đẽ của bạch nguyệt quang trong mắt tra công vỡ vụn
Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:34:17
Lượt xem: 40
“Tô Dĩ Trần, cậu dám đánh tôi?!” Mắt Cố Hàn Chu đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của Tô Dĩ Trần.
Hắn không thể nào tin được rằng, Tô Dĩ Trần đánh hắn vì Bùi Túc Nguyệt!
“Đánh anh thì sao?” Đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần lạnh lẽo.
Anh thờ ơ nhìn Cố Hàn Chu: “Anh muốn đánh vị hôn phu của tôi, còn không cho tôi đánh trả sao?”
Cố Hàn Chu nhìn chằm chằm vào anh: “Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ cậu là ai? Trước đây cậu bám vào nhà họ Cố, bây giờ cậu bám vào nhà họ Bùi, cậu chỉ là một món đồ chơi dưới tay tôi, cậu có tư cách gì để kiêu ngạo?!”
Tô Dĩ Trần đã học võ, điều này Cố Hàn Chu chưa bao giờ biết.
Cánh tay đã hắn nếm trải sự mạnh mẽ của Tô Dĩ Trần, không dám manh động nữa.
Nhưng Tô Dĩ Trần rõ ràng yêu hắn.
Tất cả những gì Tô Dĩ Trần làm chỉ để khiến hắn tức giận, chỉ để thu hút sự chú ý của hắn, chỉ là lạt mềm buộc chặt!
“Ồ, nếu không có việc gì thì mời đi cho, đừng làm phiền thế giới riêng của tôi và Túc Túc.” Tô Dĩ Trần thản nhiên nhìn hắn.
Tô Dĩ Trần nắm lấy tay Bùi Túc Nguyệt, anh quay đầu lại, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt cậu, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.
Cố Hàn Chu cười lạnh một tiếng, gương mặt tái nhợt, phủi phủi bộ vest sang trọng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn đối phương từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Tô Dĩ Trần, mọi chuyện đã đến nước này rồi, cậu còn định dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi sao?"
Tô Dĩ Trần: "Gì cơ?"
Ánh mắt Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần đầy thương hại: “Cậu thích tôi, nên mới dùng những thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của tôi.”
"Tô Dĩ Trần, cậu đã thành công rồi."
Tô Dĩ Trần bị suy nghĩ của Cố Hàn Chu làm cho kinh ngạc. Anh ngẩn ngơ nhìn đối phương, hơi ngẩn người.
Không phải chứ? Đầu óc của Cố Hàn Chu có vấn đề không vậy?
Nếu có bệnh thì phải chữa chứ!
Cố Hàn Chu khinh bỉ cười nhạo: “Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cậu, tôi không có kiên nhẫn. Nếu cậu còn không biết tốt xấu, tiếp tục giả vờ lạnh nhạt với tôi, sau này dù cậu có khóc lóc cầu xin tôi quay lại, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu.”
"…"
Tô Dĩ Trần nhìn đối phương đầy thương cảm: "Anh… tại sao lại nghĩ tôi đang giả vờ?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Cố Hàn Chu cười lạnh một tiếng, hắn cao hơn Tô Dĩ Trần một cái đầu, bước tới gần.
Nhìn xuống Tô Dĩ Trần từ trên cao.
Trong đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần chỉ có sự khó hiểu, không còn ánh nhìn ấm áp đầy yêu thương như trước đây.
Trong lòng Cố Hàn Chu có một cảm giác khó chịu.
Hắn không thích Tô Dĩ Trần dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-123-hinh-anh-dep-de-cua-bach-nguyet-quang-trong-mat-tra-cong-vo-vun.html.]
May mắn thay, tất cả những điều này, Tô Dĩ Trần chỉ đang giả vờ.
Chỉ cần Tô Dĩ Trần nguyện ý quay lại nhà họ Cố, gỡ bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng này, trở lại như lúc ban đầu, trong mắt và trong trái tim chỉ có duy nhất Cố Hàn Chu, Tô Dĩ Trần sẽ cẩn thận chăm sóc hắn, mỗi ngày khi hắn về nhà đều có những món ăn nóng hổi.
Chỉ khi Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố, Cố Hàn Chu mới cảm thấy đó là một "ngôi nhà", một "ngôi nhà" thuộc về hắn.
"Tô Tô, tôi không quan tâm cậu và Bùi Túc Nguyệt đã dính dáng với nhau như thế nào, bây giờ, tôi muốn cậu quay về."
Vì đang cố gắng dỗ dành, nên hai mắt Cố Hàn Chu đỏ lên, giọng điệu không khỏi trở nên ôn hòa.
Nhưng hắn không nhận ra, ánh mắt của Tô Dĩ Trần ngày càng lạnh lùng chán ghét.
"Tô Tô, tôi thừa nhận trước đây tôi đã đối xử với cậu có phần tệ bạc, tôi sẵn sàng xin lỗi vì những gì đã qua trong quá khứ. Tô Tô, cậu ngoan một chút, đừng làm loạn nữa, sớm quay về nhà với tôi, tôi sẽ đối xử với cậu tốt hơn trước đây rất nhiều."
Giọng Cố Hàn Chu mang theo chút ít hối hận.
Nhưng, cũng có vài phần giống như ban phát từ trên cao.
Bas
Như thể việc hắn hạ mình xin lỗi và dỗ dành Tô Dĩ Trần quay về nhà, chính là một ân huệ lớn cho Tô Dĩ Trần. Hơn nữa, Cố Hàn Chu cũng không hề có ý ăn năn hối cải nào.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần đầy vẻ nghi ngờ: “Tổng giám đốc Cố, anh thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao?”
Sắc mặt Cố Hàn Chu cứng đờ. Lời này nói hắn trông như một kẻ đa tình.
Hắn nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt đang đứng bên cạnh Tô Dĩ Trần, Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nheo mắt lại, vừa cảm thấy buồn cười, vừa nhìn Cố Hàn Chu bằng ánh mắt nguy hiểm.
Trong đầu Cố Hàn Chu đột nhiên trào dâng một cơn giận vô cớ.
Hắn tìm kiếm sự đồng tình từ Tô Dĩ Trần, nói: “Tô Tô, tôi biết trước đây mình đã làm cậu buồn vì một tim chứa hai người. Trước kia tôi không phân biệt được mình thích ai, yêu ai. Nhưng bây giờ tôi không còn thích Bùi Túc Nguyệt nữa.”
Tô Dĩ Trần hơi ngạc nhiên, đôi môi run rẩy, khó nói nên lời nhìn đối phương: "Túc Túc là ánh trăng sáng trong lòng anh… vậy mà anh lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ vậy sao?"
Anh tất nhiên không thích việc Cố Hàn Chu dòm ngó chồng mình.
Nhưng mà, điều đó cũng không có nghĩa là anh không cảm thấy khó hiểu về chuyện này.
Tô Dĩ Trần trước đây đã đồng ý làm người tình thế thân cho Cố Hàn Chu, mục đích là để Cố Hàn Chu nguôi ngoai nỗi nhớ nhung về bạch nguyệt quang.
Cố Hàn Chu si tình với bạch nguyệt quang, chờ đợi, mê luyến, và thế thân là anh đây là người hiểu rõ điều đó nhất.
Nhưng bây giờ... Cố Hàn Chu lại nói với anh rằng hắn không còn thích bạch nguyệt quang nữa... Sự thay đổi tình cảm này quá nhanh, nhanh đến mức khiến Tô Dĩ Trần cảm thấy phi lý.
Nếu Cố Hàn Chu một lòng một dạ yêu bạch nguyệt quang, Tô Dĩ Trần còn tôn trọng hắn vì là "tình địch".
Nhưng bây giờ, Cố Hàn Chu đang làm gì vậy?
Những lời Cố Hàn Chu nói với Tô Dĩ Trần, đều hy vọng có thể lảng tránh Bùi Túc Nguyệt.
Nhưng Tô Dĩ Trần cố tình để Bùi Túc Nguyệt ở đây, khiến Cố Hàn Chu không thể nói những chuyện riêng tư.