Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 136: Chạm mặt mẹ ruột

Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:20:37
Lượt xem: 27

Lục Minh Phong càng nhíu mày chặt hơn.

 

Ông chủ bí ẩn phía sau công ty Vân Thịnh, khiến hầu hết các gia tộc giàu có ở thành phố Giang đều rất kiêng dè.

 

Họ vừa ngưỡng mộ sự phát triển của Vân Thịnh, vừa lo sợ sự phát triển đó.

 

Nghe nói ông chủ phía sau Vân Thịnh là một người đàn ông trên bảy mươi tuổi, nên mới có tầm nhìn sắc bén như vậy.

 

Em trai anh ta, Tô Tô, làm việc dưới tay ông chủ độc ác và nham hiểm của công ty Vân Thịnh, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?

 

Vì từng có tiền lệ với Cố Hàn Chu, Lục Minh Phong thực sự rất sợ em trai mình lại bị quy tắc ngầm chèn ép, bị ức hiếp.

 

Nếu Tô Tô thật sự làm việc dưới tay ông chủ của Vân Thịnh, anh ta cũng phải đích thân gặp mặt ông chủ đó.

 

Phải gặp gỡ đàng hoàng nhân vật nổi bật mà giới thượng lưu thành phố Giang đều kiêng dè trong những năm gần đây, xem rốt cuộc là người như thế nào.

Bas

 

Lục Minh Phong cúp điện thoại.

 

Anh ta trở lại trước máy tính, bình tĩnh thay đổi quyết định của mình.

 

"Tôi đã thay đổi ý định, lần này tôi sẽ đích thân đến Phong Thành. Nhạc Nhàn, anh đi cùng tôi là được.”

 

Cấp dưới: “?!”

 

Ông chủ không phải luôn nói một là một hai là hai sao?

 

Điều gì đã làm thay đổi ý định của anh ta vậy?!

 

Đến giờ tan làm, Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần cẩn thận đeo khẩu trang, Bùi Túc Nguyệt lái xe đưa Tô Dĩ Trần đến bệnh viện.

 

Tuần nào bọn họ cũng đến thăm mẹ Tô đang nằm trong bệnh viện.

 

Sau khi đến bệnh viện.

 

Tô Dĩ Trần tình cờ gặp một người.

 

Hoắc Nam Diên.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ.

 

Hoắc Nam Diên mặc một bộ sườn xám màu đen tinh tế, trông thanh lịch như một quý bà thời Trung Cổ. Khi nhìn thấy Tô Dĩ Trần, mắt bà ấy lập tức đỏ lên, gọi nhỏ: “Tô Tô.”

 

Tô Dĩ Trần im lặng một phút.

 

Anh hỏi: “Bà đến đây làm gì?”

 

Hoắc Nam Diên che miệng cười nhẹ: “Mẹ đến thăm Tuyết Quyên.”

 

Bà thấy Tô Dĩ Trần nhíu mày, trong lòng nhảy dựng.

 

Hoắc Nam Diên vội vàng giải thích: “Tô Tô, con yên tâm, mẹ sẽ không làm gì Tuyết Quyên, cũng không nói gì với bà ấy. Mẹ chỉ đơn giản đến thăm bà ấy thôi, tiện thể mang theo một vài món quà nhỏ. Nói chuyện với bà ấy nhiều hơn. Mẹ chỉ có ý tốt, tuyệt đối không có ác ý…”

 

Bà ấy liên tục giải thích, sợ rằng Tô Tô sẽ có ấn tượng xấu về mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-136-cham-mat-me-ruot.html.]

Đã học được đủ bài học từ con trai cả rồi.

 

Tô Tô ghi thù thế nào, bọn họ đều thấy rõ, sợ rằng mình sẽ bị liên lụy bởi con trai cả.

 

Sắc mặt Tô Dĩ Trần dịu lại: “Tôi cũng đến thăm mẹ tôi.”

 

Nghe thấy từ “mẹ”, Hoắc Nam Diên sững sờ một lúc.

 

Giây tiếp theo, bà ấy mới nhận ra từ đó không phải đang gọi mình.

 

Trong lòng Hoắc Nam Diên cảm thấy chua xót, nhưng cũng không dám nói gì, mắt bà đỏ lên, cười nói: “Được được, con mau vào thăm bà ấy đi, mẹ vừa mới nói chuyện với bà ấy một lát, nếu biết con đến thăm, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

 

Tô Dĩ Trần gật đầu, nắm tay Bùi Túc Nguyệt đi vào trong bệnh viện.

 

Tô Tuyết Quyên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, bệnh tật khiến bà ngày càng gầy yếu.

 

“Mẹ.” Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nắm tay nhau bước vào.

 

Tô Tuyết Quyên lập tức tươi cười rạng rỡ: “Trần Trần và Túc Túc đến rồi?! Mau ngồi đi, mau ngồi đi. Đúng lúc mẹ còn nghĩ sao các con mãi chưa đến, không ngờ các con lại đến nhanh vậy.”

 

“Chào dì ạ.” Bùi Túc Nguyệt ngoan ngoãn cười nói.

 

Tô Tuyết Quyên càng nhìn càng thấy hài lòng với đứa con rể này.

 

Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt đặt quà xuống, tìm chỗ ngồi.

 

"Đến là được rồi, mang quà làm gì nữa?" Tô Tuyết Quyên nhìn Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt, vui vẻ từ tận đáy lòng.

 

"Mẹ, toàn là những thứ mẹ thích nhất. Con ngày thường bận công việc nên ít có thời gian đến thăm mẹ, xin lỗi mẹ nhiều lắm." Ánh mắt Tô Dĩ Trần đầy vẻ áy náy.

 

Tô Tuyết Quyên cười, xoa đầu Tô Dĩ Trần.

 

“Đứa bé ngốc, mẹ biết con bận rộn công việc, rất vất vả, chỉ cần con nhớ đến thăm mẹ là được rồi. Còn nữa, chỉ cần con và Túc Túc sống tốt, sớm kết hôn, sớm sinh…”

 

Tô Tuyết Quyên nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt mình: "Xem mẹ kìa, lại nói linh tinh rồi. Nếu được, các con có thể nhận nuôi một đứa trẻ, sau này tuổi già cũng có người nương tựa."

 

Tô Dĩ Trần cười nhẹ: "Dạ, con biết rồi."

 

Tô Tuyết Quyên mỉm cười nhìn hai người con trai, đôi mắt lại đỏ hoe.

 

Hoắc Nam Diên đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn bọn họ trò chuyện, vô cùng vui vẻ và ấm áp. Trong ánh mắt bà ấy có một niềm khao khát mãnh liệt, nhưng bà ấy phải kiềm chế lại, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ ở khóe mắt.

 

“A Diên, sao em lại đứng ở cửa? Mau vào đây đi.” Tô Tuyết Quyên nhìn thấy Hoắc Nam Diên ở cửa, nhiệt tình mời bà ấy vào trong, cười nói: "Trần Trần, đây là em gái A Diên của mẹ, trong thời gian mẹ nằm viện, bà ấy thường xuyên đến thăm mẹ, rất tốt bụng, còn thường chăm sóc mẹ nữa."

 

“Đứa nhỏ này, mau chào hỏi dì Hoắc đi.” Tô Tuyết Quyên đẩy nhẹ Tô Dĩ Trần.

 

Tô Dĩ Trần chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Hoắc Nam Diên, bà ấy đang che mặt, đôi mắt đỏ hoe, mong đợi nhìn về phía anh.

 

Anh do dự nói: "Chào dì Hoắc, cảm ơn dì đã chăm sóc mẹ tôi trong suốt thời gian qua."

 

Hoắc Nam Diên nhất thời không biết nên vui hay buồn.

 

Bà ấy cười nói: “Điều nên làm thôi mà.”

 

 

Loading...