Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 137: Hoắc Nam Diên và Tô Tô gần gũi hơn
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:21:29
Lượt xem: 15
Hốc mắt Hoắc Nam Diên đỏ hoe, gương mặt tái nhợt cố gắng gượng cười. Khi nghe đứa con trai khó khăn lắm mới tìm lại được gọi mình là dì, chỉ có bà ấy mới biết được trong lòng đau đớn thế nào.
Nhưng ít nhất Trần Trần cũng đã chịu nói chuyện với bà ấy, đó cũng coi như là một sự tiến bộ.
Hoắc Nam Diên che miệng, ngồi xuống, nhìn gia đình họ trò chuyện.
“Mẹ, con sắp phải đi công tác ở Phong Thành, nên đến thăm mẹ trước rồi mới khởi hành.”
Tô Dĩ Trần vừa gọt táo cho Tô Tuyết Quyên vừa nói.
“Phong Thành à? Vậy con nhớ mang theo đủ quần áo, kem đánh răng, bàn chải, điện thoại và những vật dụng cần thiết khác, còn cả tài liệu công việc, máy tính, chứng minh thư…” Tô Tuyết Quyên liên tục dặn dò.
Tô Dĩ Trần cười khổ: “Mẹ, con đâu phải trẻ con nữa, mẹ yên tâm, con biết rồi mà.”
Tô Tuyết Quyên bật cười: “Con đó, trong mắt mẹ, con mãi mãi là một đứa trẻ.”
“Vâng ạ!” Tô Dĩ Trần gật đầu, đôi mắt trong trẻo ngấn lệ.
Tô Tuyết Quyên lại nhìn sang phía Bùi Túc Nguyệt: “Túc Túc, con nhớ kỹ, sau này Trần Trần giao cho con, hy vọng con có thể chăm sóc thằng bé thật tốt.”
“Mẹ, con biết mà, con sẽ chăm sóc tốt cho Tô Tô.” Bùi Túc Nguyệt ngoan ngoãn nói.
Tô Tuyết Quyên và Tô Dĩ Trần đều sững sờ.
Bas
Tô Dĩ Trần lườm cậu một cái: “Gọi bậy gì thế!”
Bùi Túc Nguyệt kéo nhẹ tay áo Tô Dĩ Trần, mím môi cười.
Bây giờ Tô Tuyết Quyên mới phản ứng lại, cười nói: “Trần Trần, con đã đính hôn với thằng bé rồi, nhẫn đính hôn cũng đã đeo, còn không cho người ta gọi một tiếng mẹ sao?”
Tô Dĩ Trần đưa táo đã gọt cho mẹ.
Mọi người trò chuyện rất lâu.
Tô Tuyết Quyên vỗ đầu mình, kéo Hoắc Nam Diên lại gần: “A Diên, đến đây.”
Hai mắt bà ấy đỏ hoe, nhìn về phía Tô Dĩ Trần, cười nói: “Trần Trần, gần đây mẹ cảm thấy sức khỏe mình không còn như trước nữa, mẹ nghĩ rằng nếu sau này mẹ không còn, con sẽ làm sao? Ba con cũng đã già rồi…”
“Mẹ… sao mẹ lại nói vậy?” Tô Dĩ Trần sững sờ.
Tô Tuyết Quyên nắm tay Tô Dĩ Trần, đồng thời giữ tay Hoắc Nam Diên, đặt tay hai người lên nhau, nhìn hai người đều đang ngạc nhiên, bà ấy nhẹ nhàng nói: “Nam Diên và mẹ tuổi tác tương đương nhau, có năng lực, lại là một lãnh đạo, chúng ta rất hợp nhau. Trần Trần, mẹ hy vọng…”
“Con có thể nhận Nam Diên làm mẹ nuôi.”
Lời này vừa dứt, Tô Dĩ Trần lập tức ngây ngẩn cả người.
Hoắc Nam Diên cũng sững sờ, đôi mắt đỏ hoe đầy kích động và biết ơn nhìn Tô Tuyết Quyên, sau đó tràn đầy hy vọng nhìn Tô Dĩ Trần.
Một lúc lâu sau, Tô Dĩ Trần mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tại sao?”
Anh có hơi nghi ngờ, không biết có phải Hoắc Nam Diên đã dùng thủ đoạn gì đó để ép buộc mẹ làm điều này hay không.
Tô Dĩ Trần nghi ngờ nhìn Hoắc Nam Diên.
Hoắc Nam Diên trong lòng nhói đau, gần như rơi lệ: “Dì không nói gì cả.”
Tô Tuyết Quyên cười nói: “Trần Trần, con đừng nhìn bà ấy như vậy, đây là ý của mẹ. Mẹ nghe nói A Diên trước đây đã mất một đứa con, nên mới có ý nghĩ này. Sau khi mẹ đi, con sẽ có người chăm sóc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-137-hoac-nam-dien-va-to-to-gan-gui-hon.html.]
“Mẹ...” Tô Dĩ Trần không được tự nhiên nhìn về phía mẹ.
“A Diên, em có đồng ý không?” Tô Tuyết Quyên hỏi.
Hoắc Nam Diên làm sao có thể không đồng ý? Bà ấy tất nhiên là gật đầu đồng ý, chỉ mong sao con trai sớm gọi mình là mẹ, sớm trở nên gần gũi hơn. Bà ấy gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Em tất nhiên đồng ý, nhưng mà... cũng phải xem Tô Tô có đồng ý hay không.”
“Con, con thấy sao?” Tô Tuyết Quyên mong chờ nhìn Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần hoảng loạn.
Anh ngước nhìn, bắt gặp đôi mắt đầy u buồn và hy vọng của Hoắc Nam Diên, trong lòng có một nỗi khao khát kỳ lạ bảo anh hãy đồng ý.
Đây là mẹ của anh, mẹ ruột của anh.
Nhưng mà…
“Mẹ... mẹ có biết...” Tô Dĩ Trần lo lắng nhìn Tô Tuyết Quyên.
Tô Tuyết Quyên dịu dàng nhìn anh: “Đứa trẻ ngốc, tất nhiên là mẹ biết rồi.”
Tô Dĩ Trần nhìn vào đôi mắt nhìn thấu tất cả của mẹ, lòng anh chấn động, há miệng không biết nên nói gì.
Tô Tuyết Quyên nói nhỏ: “Mẹ chỉ hy vọng có nhiều người yêu thương con hơn. Đừng từ chối được không...?”
Tô Dĩ Trần hiểu ý trong mắt mẹ, đầu óc anh xoay vòng, môi khẽ mở, có chút cứng ngắc, Hoắc Nam Diên cũng đang mong chờ nhìn anh.
“Mau gọi đi.” Tô Tuyết Quyên mong chờ nhìn anh.
Bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu.
Tô Dĩ Trần khẽ gọi, gọi rất nhỏ: “Mẹ nuôi...”
Tô Tuyết Quyên thở phào nhẹ nhõm, rưng rưng nước mắt nhìn đứa con mình nuôi lớn bằng sự yêu thương. Bà ấy không kìm được xoa đầu Tô Dĩ Trần, mỉm cười hài lòng.
Bà không ngốc, ngược lại rất nhạy bén, những ngày qua, Hoắc Nam Diên đến hỏi thăm và quan tâm bà, rõ ràng đều là vì Tô Dĩ Trần. Kết hợp với thân thế của con trai, và biểu hiện của cả hai người, bà đoán rằng Hoắc Nam Diên có thể là mẹ ruột của con trai.
Dù sao, trên đời này, không phải ai cũng vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.
Tô Tuyết Quyên chỉ hy vọng, trên thế gian này có thêm một người yêu thương Tô Dĩ Trần. Bà ấy không sợ ai đó sẽ chiếm mất tình yêu của con trai.
Nghe tiếng gọi đó, Hoắc Nam Diên gần như bật khóc. Mãn nguyện, bà ấy thật sự đã mãn nguyện.
Tô Dĩ Trần nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Nam Diên, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, quay đầu đi.
Sau khi đến thăm Tô Tuyết Quyên, Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần rời khỏi bệnh viện.
Hoắc Nam Diên theo hai người ra ngoài, gọi: “Tô Tô.”
Tô Dĩ Trần quay đầu lại, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi tôi gọi như vậy, chỉ để cho mẹ tôi yên tâm thôi.”
Hoắc Nam Diên tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm Tô Dĩ Trần, Tô Dĩ Trần cứng đờ, không động đậy nhưng cũng không phản kháng.
Hoắc Nam Diên dịu dàng vỗ lưng Tô Dĩ Trần, đôi mắt đỏ hoe, nói: “Tô Tô, con gọi như vậy, mẹ rất vui, thật sự rất vui.”