Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 144: Phiên đấu giá ngầm của nhà họ Hoắc đang diễn ra (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-10 18:58:16
Lượt xem: 14

Trong phòng VIP tầng sáu.

 

Lục Minh Phong đeo mặt nạ sói vàng. Anh ta uống một ngụm trà. Trán anh ta hơi nóng, có lẽ do dầm mưa tối qua, nên hơi phát sốt.

 

Lúc này, anh ta đang chăm chú nhìn vào phiên đấu giá.

 

Hoắc Thâm mặc bộ vest, không ngừng đi qua đi lại, tròng mắt đảo một vòng, cười nhẹ nói: “Anh họ, có muốn em đích thân đi gặp ông chủ bí ẩn đứng sau Vân Thịnh không?”

 

Lục Minh Phong nhíu mày: “Đừng xen vào việc người khác.”

 

“Thế nào gọi là đừng xem vào việc người khác?” Hoắc Thâm cười nói.

 

Bas

“Em thử đi xem, để anh xem em có bị từ chối không.” Lục Minh Phong lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Thâm.

 

“Được thôi.” Hoắc Thâm cười nói: “Vậy anh chờ tin tốt của em nhé.”

 

Nói xong, Hoắc Thâm rời đi, trực tiếp đến tầng năm.

 

Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa, giả vờ mình là người đến đưa trà nước và đồ ăn nhẹ.

 

Trợ lý mở cửa, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: “Trà đâu?”

 

Người này trông không giống người đến đưa trà.

 

Hoắc Thâm đi vào một cách tự nhiên, khoanh tay, quan sát xung quanh.

 

Trợ lý tức giận, lạnh lùng nói: “Xin mời anh ra ngoài.”

 

“Không sao đâu.” Tô Dĩ Trần thản nhiên nói, anh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Hoắc Thâm, ngưởi này nổi tiếng là nhóc quỷ nhà họ Hoắc. Anh hờ hững nói: “Giám đốc Hoắc, nghe danh đã lâu. Mời ngồi.”

 

“Haha, ông chủ bí ẩn đứng sau tập đoàn Vân Thịnh, chào anh. Xin hỏi, tôi nên gọi anh là gì?”

 

Tô Dĩ Trần thản nhiên đáp: “Tôi họ Tô.”

 

“Ồ ~ chủ tịch Tô.”

 

Hoắc Thâm cười, không khách sáo ngồi xuống sofa, uống một ly nước, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần. Tim anh ta đột nhiên đập nhanh hơn, cười nói: “Tôi còn tưởng ông chủ Vân Thịnh là một ông già, hóa ra… Chủ tịch Tô lại trẻ tuổi như vậy.”

 

Hoắc Thâm nhìn sang phía Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt tò mò khiến Bùi Túc Nguyệt càng thêm lạnh lùng: “Người này là...?”

 

Hoắc Thâm vừa nói vừa uống một ngụm trà.

 

Bùi Túc Nguyệt đeo chiếc mặt nạ cáo vàng lấp lánh.

 

Cậu cười nhẹ, nắm tay Tô Dĩ Trần: “Tôi là chồng của anh ấy.”

 

Hoắc Thâm bị sặc nước, suýt nữa thì phun ra.

 

Anh ta ngạc nhiên nhìn hai người, như thấy một lục địa mới lạ, mắt mở to, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

 

Tô Dĩ Trần đưa cho anh ta một túi khăn giấy, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Hoắc Thâm: “Cho hỏi Giám đốc Hoắc đến đây có việc gì?”

 

Hoắc Thâm lau miệng, cười nói: “Thật ra tôi đến để làm cầu nối cho anh họ của tôi, muốn mời Chủ tịch Tô đích thân đàm phán hợp tác với anh ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-144-phien-dau-gia-ngam-cua-nha-ho-hoac-dang-dien-ra-2.html.]

 

“Anh họ của anh là… Tổng giám đốc Lục?” Tô Dĩ Trần đã đoán ra.

 

“Thông minh thật!” Hoắc Thâm cười, nói đầy ẩn ý: “Anh họ tôi chính là Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, Lục Minh Phong. Tôi tin rằng tập đoàn Lục thị đã nhiều lần gửi lời mời hợp tác đến Vân Thịnh, nhưng đều bị từ chối. Tôi muốn hỏi… Chủ tịch Tô có thể nể mặt tôi mà đàm phán hợp tác với tập đoàn Lục thị không?”

 

Anh ta đến đây với mục đích rất rõ ràng.

 

Tô Dĩ Trần yên lặng ngước mắt lên, ánh mắt như mặt nước phẳng lặng, không thể đoán được suy nghĩ trong lòng.

 

“Giám đốc Hoắc, nếu tôi muốn hợp tác với tập đoàn Lục thị, tôi đã không kéo dài đến tận bây giờ. Nhưng tôi sẵn lòng nể mặt anh một lần.” Tô Dĩ Trần nhếch môi cười: “Nhưng mà...”

 

“Nhưng gì?” Hoắc Thâm hỏi.

 

“Tôi muốn món đồ thứ tám trong danh sách đấu giá hôm nay, một bức tranh thủy mặc, anh có thể nhượng lại không?” Tô Dĩ Trần thản nhiên nói.

 

Khóe môi Hoắc Thâm run run.

 

Bức tranh đó là tác phẩm duy nhất của ông Minh, có giá trị thị trường là ba ngàn vạn tệ, lần này dự định bán đấu giá với giá cao để thu hồi vốn.

 

Ai ngờ đối phương lại không biết xấu hổ, yêu cầu quá đáng như vậy.

 

Điều này khiến anh ta rất đau lòng.

 

“Nếu Giám đốc Hoắc sẵn lòng nhượng lại, tôi sẵn lòng đàm phán hợp tác với Tổng giám đốc Lục thị. Nếu không chịu, thì đành thôi vậy.” Tô Dĩ Trần nói.

 

Anh nghiêng đầu nhìn Hoắc Thâm: “Giám đốc Hoắc không đến mức nhỏ nhen vậy chứ?”

 

Hoắc Thâm hít sâu một hơi: “Cái này không được, anh chọn thứ khác đi.”

 

“Vậy thì không bàn nữa.”

 

Mặt Hoắc Thâm đen lại.

 

“Không ngờ ông chủ Vân Thịnh lại tham tiền đến vậy, thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.” Hoắc Thâm chế giễu.

 

“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*.” Tô Dĩ Trần đáp trả: “Giám đốc Hoắc, bức tranh thủy mặc đó, anh có nhượng lại không?”

 

*Một người quân tử, dù yêu thích và quý trọng tiền bạc, nhưng luôn kiếm tiền theo cách chính đáng, đúng đạo lý, không sử dụng các thủ đoạn bất chính hay trái đạo đức để đạt được tài sản.

 

Sắc mặt Hoắc Thâm tối sầm: “Không bàn nữa.”

 

“Đi thong thả, không tiễn.” Tô Dĩ Trần thản nhiên nói.

 

Hoắc Thâm cười nhạt: “Được, một khi đã như vậy thì tôi đi đây. Tạm biệt.”

 

Nói xong, Hoắc Thâm đứng dậy, làm như muốn rời đi.

 

Nhưng mà, ngay sau đó.

 

Hoắc Thâm bất ngờ đưa tay ra, chạm vào chiếc mặt nạ mèo vàng trên mặt Tô Dĩ Trần.

 

Ánh mắt Tô Dĩ Trần lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thâm.

 

Loading...