Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 149: Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong phát hiện ra danh tính.
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:02:16
Lượt xem: 15
Chủ tịch Tiền cười vui vẻ, ông ấy nheo đôi mắt già nua như cáo, vẫy tay: “Thành phố Giang đúng thật là vùng đất quý giá, là nơi rồng cuộn hổ ngồi, hôm nay chúng ta còn mời thêm được hai vị khách quý nữa.”
“Đợi đến khi đấu giá xong sẽ mời hai người đó đến nhà hàng, tôi đã bày tiệc rồi, sẽ chiêu đãi mọi người một bữa.”
“Tôi muốn nói thêm vài lời với chủ tịch Tô đây.”
“Vâng.” Trợ lý đáp, sau đó đi ra ngoài.
Chủ tịch Tiền lại nhìn Tô Dĩ Trần, ông ấy mỉm cười, nói: “Không biết chủ tịch Tô có nguyện ý cho tôi chút mặt mũi mời cậu ăn bữa cơm không?”
Đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần hiện lên ý cười, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đương nhiên phải cho chủ tịch thể diện.”
Chủ tịch Tiền cười, sau đó vỗ vai Tô Dĩ Trần với vẻ cảm kích.
“Cấp trên đã ưu ái cho cậu vị trí phó chủ tịch, cậu là người phù hợp nhất.”
Tô Dĩ Trần nở nụ cười lịch sự.
Hai người nói chuyện thêm khoảng mười phút, sau đó rời khỏi nơi tổ chức đấu giá.
Tô Dĩ Trần tháo chiếc mặt nạ vàng ra, đưa lại cho nhân viên tại nơi đấu giá.
Sau đó, nhóm người bọn họ đi thẳng đến khách sạn.
Phục vụ đã dọn dẹp phòng riêng và chuẩn bị vài món khai vị.
Trong phòng, chủ tịch Tiền, Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt ngồi cùng nhau, vừa uống vừa cười nói.
…
Cố Hàn Chu chỉnh trang lại bộ vest, phủi bụi trên quần áo, hắn sai người lái xe đưa đến cửa khách sạn, trợ lý và thư ký theo sát phía sau, đi vào thang máy.
Trùng hợp là.
Lục Minh Phong cũng có mặt trong thang máy.
Nhà hàng nằm trên tầng bốn.
“Trùng hợp thật đấy.” Cố Hàn Chu mím môi, ánh mắt châm chọc.
“Đáng tiếc, chúng ta đều đến dự buổi tiệc do chủ tịch Tiền tổ chức.” Lục Minh Phong lạnh lùng, hai tay đút túi quần, khoác trên mình bộ vest, đi đôi giày da, mắt luôn nhìn thẳng về phía trước.
Hai ông lớn ở thành phố Giang đều ở đây, trong tối ngoài sáng đều thể hiện sự thù địch với đối phương.
Cố Hàn Chu cười lạnh, hắn hơi ngẩng đầu, nheo mắt nói: “Chủ tịch Tiền và ông chủ của Vân Thịnh đang ăn tối cùng nhau, hôm nay có thể lấy được dự án của lão Tiền, hoặc là... sự hợp tác với Vân Thịnh hay không, còn tùy vào thực lực.”
Lục Minh Phong quay đầu lại, anh ta như đang đứng trên cao, đầy vẻ trịch thượng nhìn xuống Cố Hàn Chu, nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “Anh Cố tự tin như vậy sao? Cẩn thận đấy, đừng lấy đá đập chân mình.”
Cố Hàn Chu cười lạnh, nói: “Khiến tổng giám đốc Lục lo lắng rồi, trận đấu hôm nay, chúng ta cùng xem ai thắng ai thua.”
“Tổng giám đốc Lục, tôi nghĩ anh cũng rất tò mò ai là ông chủ đứng sau Vân Thịnh, phải không?”
Cố Hàn Chu nhìn Lục Minh Phong với ánh mắt chế giễu.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Cửa thang máy mở ra.
Người phục vụ cúi đầu chào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-149-co-han-chu-va-luc-minh-phong-phat-hien-ra-danh-tinh.html.]
Lục Minh Phong và Cố Hàn Chu tiến lên báo tên.
Phục vụ kính cẩn dẫn hai người họ tới phòng riêng.
Lục Minh Phong và Cố Hàn Chu chán ghét nhìn nhau.
Bas
“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Lục, mời vào.” Phục vụ tiến lên mở cửa phòng.
Sau khi cửa phòng mở ra.
Chủ tịch Tiền đang trò chuyện vui vẻ với một chàng trai mặc vest.
Cố Hàn Chu cau mày, chàng trai đó quay lại... sao trông quen đến thế?
Và tại sao Bùi Túc Nguyệt lại ở đây?
Lục Minh Phong đã sớm chuẩn bị tinh thần, anh ta biết Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần sẽ ở đây.
Nhưng anh ta không ngờ người trò chuyện với chủ tịch Tiền không ai khác chính là em trai ruột của mình.
Đầu Lục Minh Phong hơi choáng váng, anh ta đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ khó tin, cảm thấy bàng hoàng không thể tin được.
Chủ tịch Tiền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười, vẫy tay nói: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Lục, chúng tôi chờ hai người đã lâu, mời ngồi.”
Cố Hàn Chu tiến lên trước một bước.
Tô Dĩ Trần quay đầu lại, vị chủ tịch khoác trên người bộ vest đen đang nhìn hai người họ bằng ánh mắt thờ ơ.
Khuôn mặt điển trai của anh vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen láy không hề gợn sóng.
Tay anh gõ nhẹ lên bàn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Cố Hàn Chu.
Tô Dĩ Trần cười nhẹ, giọng lạnh nhạt: “Anh Cố, anh Lục, nghe danh đã lâu.”
Cố Hàn Chu ngơ ngác nhìn Tô Dĩ Trần, đầu óc hắn trống rỗng, môi bắt đầu run rẩy: “Tô Dĩ Trần.”
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó tin nhìn Tô Dĩ Trần: “Sao em lại ở đây?”
“Tại sao tôi không được ở đây?” Tô Dĩ Trần cười nhẹ, ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhẹ lên bàn, lộ ra sự tự tin và khí thế mạnh mẽ vô hình.
Cố Hàn Chu vẫn chưa kịp phản ứng.
Lục Minh Phong nhìn Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp. Tô Dĩ Trần ngồi cạnh chủ tịch Tiền, trò chuyện vui vẻ với ông ấy, thậm chí còn nói chuyện với phong thái và phẩm vị của một người cấp trên.
Giống như Cố Hàn Chu, anh ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Giọng điệu Lục Minh Phong phức tạp: “Tô Tô, em…”
Tô Dĩ Trần mỉm cười, không lên tiếng.
Anh ngồi bắt chéo chân, đôi mắt đen láy điềm tĩnh như một vị vua, bình tĩnh nhìn hai người, lịch sự gật đầu, anh nói: “Tôi xin tự giới thiệu với tổng giám đốc Cố và tổng giám đốc Lục, tôi là Tô Dĩ Trần - chủ tịch của tập đoàn Vân Thịnh.”
“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Lục, hai người ngồi xuống đi, đừng đứng như vậy.” Tô Dĩ Trần khách sáo.
Chủ tịch Tiền nheo mắt lại. Ông ấy là một người nhạy bén, nên đã dễ dàng nhận thấy bầu không khí khác thường giữa những người này.
Ông ấy mỉm cười mời Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong ngồi xuống.