Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 92: Lục Minh Phong đánh Cố Hàn Chu
Cập nhật lúc: 2024-09-12 20:06:56
Lượt xem: 37
Đôi mắt Lục Minh Phong đỏ ngầu, gần như sắp rỉ máu, anh ta tàn nhẫn đ.ấ.m từng cú vào mặt Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu bị siết chặt đến mức không thể thở được, trước mắt tối sầm lại, trong cơn say, hắn không thể nhìn rõ người trước mặt, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Minh Phong cố gắng thoát ra, hắn lớn tiếng hét lên, muốn đánh trả lại.
Lục Minh Phong đã được huấn luyện từ bé, anh ta đương nhiên chiếm ưu thế.
Từng cú đ.ấ.m tiếp nối nhau.
“Cố Hàn Chu, mày là cái thá gì? Mày nghĩ mày là ai?”
“Thần Thần là người mày có thể sỉ nhục sao?”
“Mày có quyền gì mà giẫm đạp lên lòng tự trọng của em ấy, mày có quyền gì giẫm đạp lên tình cảm của em ấy dành cho mày!”
Hai người đàn ông cao lớn đánh nhau dữ dội, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, chai rượu vỡ tan trên sàn, mảnh vụn văng khắp nơi, trông vô cùng kinh khủng.
Cố Hàn Chu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, m.á.u mũi chảy đầm đìa.
Mọi người ngơ ngác đứng nhìn.
Giám đốc mặc vest đeo kính vội vàng đến can ngăn: “Tổng giám đốc Lục! Tổng giám đốc Lục! Có chuyện gì có thể nói rõ ràng, đừng động tay chân, đừng đánh nhau nữa!”
“Đúng vậy, hai nhà đều có gia thế, đã bao nhiêu năm tình nghĩa, hà cớ gì vì một món đồ chơi mà gây hấn thế này?”
Từ “món đồ chơi” khiến Lục Minh Phong lập tức chuyển sự chú ý sang người vừa nói.
“Món đồ chơi?” Lục Minh Phong lặp lại từng chữ.
Anh ta từng bước đi tới, túm lấy cổ áo người đó: “Trong mắt các người, em ấy là món đồ chơi sao?”
Giám đốc đeo kính bị ánh mắt của Lục Minh Phong làm da đầu tê dại.
“Đây… tổng giám đốc Lục, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Trước đây khi chúng ta nhắc đến Tô Dĩ Trần, cậu đâu có phản ứng như thế này.”
“Sao hôm nay... lại phản ứng dữ dội như vậy?”
Giám đốc đeo kính cẩn thận nhìn Lục Minh Phong. Ông ta thấy trong mắt Lục Minh Phong đầy tơ máu, biểu cảm tuyệt vọng bi thương hiện rõ trên khuôn mặt.
Hai người đàn ông vì một con chim hoàng yến mà đánh nhau, điều này... làm giám đốc đeo kính kia không khỏi nghi ngờ liệu tổng giám đốc Lục có phải cũng có tình ý với Tô Dĩ Trần hay không.
“Tổng giám đốc Lục, dù sao Tô Dĩ Trần bây giờ cũng đã rời khỏi nhà họ Cố, hiện tại không còn chủ nữa, cậu có thể nhân cơ hội này mà chiếm lấy cậu ta. Chỉ cần cậu thích, bất cứ lúc nào cũng có thể điều tra thông tin của cậu ta, theo tôi biết, cậu ta có một người mẹ bị bệnh, Tô Dĩ Trần rất nặng tình cảm, có thể dùng người thân của cậu ta để ép buộc đe dọa…”
Giám đốc đeo kính tự nghĩ mình đã đưa ra một đề nghị rất tốt, còn đang tự đắc.
Giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m đã đập thẳng vào mặt ông ta.
“Ông dám!”
Kính mắt vỡ tan trên sàn bar.
Ông ta ôm lấy mũi đang chảy máu, đôi mắt cận thị như ruồi không đầu, loạng choạng tìm kính.
Mắt Lục Minh Phong đỏ ngầu, một cảm giác bất lực từ bên trong tràn ngập trái tim.
Anh ta không khỏi buồn bã.
Em trai của anh ta, đáng lẽ phải được cha mẹ và anh trai yêu thương, sống cuộc sống giàu sang phú quý, không lo ăn mặc.
Không nên như bây giờ, vì tiền mà bán rẻ lòng tự trọng, sống nhờ nhà người khác, nhìn sắc mặt người khác, phục vụ lấy lòng người khác, còn bị người ngoài sỉ nhục như thế.
Từ nhỏ đến lớn, em ấy thậm chí chưa bao giờ có một ngày vui vẻ.
Một trong những kẻ gây ra tất cả điều này, cũng có trách nhiệm của người anh trai là anh ta.
Bas
Những người khác trong phòng bar mặt mày biến sắc, không dám tiến tới khuyên can.
Không ai biết tại sao tổng giám đốc Lục lại đột nhiên đánh tổng giám đốc Cố.
Hai người tuy rằng như nước với lửa, lợi ích mâu thuẫn với nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt chỉ đấu đá ngầm, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ của Lục Minh Phong, thật sự tức giận đến phát điên.
“Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ rồi nói.”
Mấy người cùng nhau tiến đến khuyên giải.
Cố Hàn Chu ngã xuống trước ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Minh Phong, dùng tay lau m.á.u mũi không ngừng chảy ra. Loạng choạng đứng dậy, giọng hắn khàn đặc: “Lục Minh Phong, mối thù hôm nay, chúng ta cùng chờ xem.”
Lục Minh Phong quay đầu lại, ánh mắt sắc bén. Anh ta siết chặt nắm đ.ấ.m dính máu, tiếng xương kêu răng rắc, như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Hàn Chu.
“Cố Hàn Chu, cứ chờ xem.”
Từ đó, con trai trưởng của nhà họ Cố và nhà họ Lục chính thức trở mặt với nhau.
Cố Hàn Chu chạm vào mũi, toàn là máu, đau đến hít một hơi lạnh.
Chủ quán bar không dám đắc tội với những người thuộc giới kinh doanh và chính trị, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Cố Hàn Chu bảo tài xế đưa mình đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-92-luc-minh-phong-danh-co-han-chu.html.]
Sóng gió trong quán bar coi như tạm lắng xuống.
Chuyện này lan truyền ra ngoài, thậm chí đến tai Tô Dĩ Trần.
Lúc này Tô Dĩ Trần đang ngồi cùng Bùi Túc Nguyệt ở quán cafe.
Tô Dĩ Trần tặc lưỡi: “Nghe nói Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong vì em mà đánh nhau rách mặt, Túc Túc, tiếc là anh không có ở hiện trường để xem trực tiếp.”
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu múc một thìa đồ ngọt đưa đến miệng Tô Dĩ Trần.
Cậu không quan tâm người khác thế nào, cậu chỉ thích chú ý đến Tô Tô.
Tô Dĩ Trần há miệng nhận lấy đồ ngọt Bùi Túc Nguyệt đút. Những ngón tay trắng muốt thon dài nhẹ nhàng khuấy cà phê, anh nhướng mày, nhìn người xinh đẹp ngồi đối diện, cười nói: “Túc Túc đúng là gây họa cho đất nước, nhiều người thích em như vậy.”
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng lau đi lớp kem trắng bên môi Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng sâu thẳm, giây tiếp theo, cậu nở nụ cười dịu dàng: “Phải là nhiều người thích anh mới đúng.”
Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng khuấy cà phê, chống tay nhìn chằm chằm vào đôi môi đối phương.
Ánh mắt di chuyển xuống.
Chiếc vòng cổ da màu đen siết chặt lấy cần cổ thon dài, lộ ra vẻ gợi cảm.
Đó là chiếc vòng cổ anh đặt làm riêng.
Mặt trong của vòng cổ khắc chữ viết tắt tên anh.
Hôm nay Bùi Túc Nguyệt mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây thẳng tắp, gương mặt hoàn mỹ cùng với nốt ruồi son dưới khóe mắt, chiếc vòng khiến cậu trông xinh đẹp mà cấm dục.
Chỉ có Tô Dĩ Trần biết, bên trong Bùi Túc Nguyệt đeo khóa trinh tiết nam.
Chìa khóa duy nhất nằm trong tay Tô Dĩ Trần.
Những ngày này Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt hòa hợp hoàn hảo, cả hai ngày càng quen thuộc với cơ thể của nhau.
“Nhưng anh chỉ thích em.” Tô Dĩ Trần duỗi đôi chân thon dài, nhẹ nhàng chạm vào chân Bùi Túc Nguyệt.
Giống như cảnh tượng kín đáo dưới bàn ăn nhà họ Cố.
Kích thích và vui vẻ.
Đôi mắt Tô Dĩ Trần chăm chú nhìn Bùi Túc Nguyệt.
“Anh…”
Cổ họng Bùi Túc Nguyệt khẽ động, đôi mắt đỏ ngầu đói khát nhìn Tô Dĩ Trần.
Như chú chó nhỏ bị chủ nhân dụ bằng xúc xích, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn xúc xích, thèm thuồng, chỉ muốn nuốt chửng, nhưng không có lệnh của chủ nhân, chú chó được huấn luyện không dám giật lấy xúc xích mà ăn.
Chỉ dám dùng ánh mắt khẩn cầu.
Tô Dĩ Trần thu chân lại, uống một ngụm cà phê.
Anh rất thích ánh mắt Bùi Túc Nguyệt dõi theo mình, giống như được Bùi Túc Nguyệt yêu thương hết lòng.
Anh được đặt trên ngai vàng cao quý, hiệp sĩ trung thành sẵn sàng phục tùng dưới chân anh.
Nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân anh.
Vị vua kiêu ngạo khơi dậy dục vọng của nô lệ, nhưng không có ý định dập tắt ngọn lửa ấy.
Bùi Túc Nguyệt nắm chặt thìa khóa, cậu phát điên lên vì kìm nén ý muốn kéo Tô Dĩ Trần về nhà, ném lên giường, mạnh mẽ làm tình.
Nhưng cậu không thể, cậu không muốn làm Tô Tô giận.
Mọi chú chó đều sợ bị chủ nhân bỏ rơi.
Chỉ khi thể hiện mình dịu dàng chu đáo, Tô Tô mới cho phép cậu muốn làm gì thì làm trên cơ thể anh.
“Về nhà rồi nói.”
Tô Dĩ Trần đưa ly cà phê mình pha cho Bùi Túc Nguyệt, cười nhẹ: “Nếm thử xem.”
“Vâng.”
Mắt Bùi Túc Nguyệt sáng lên, nếm một ngụm. Tô Dĩ Trần biết pha cà phê, pha trà, nấu ăn cũng ngon, Bùi Túc Nguyệt càng ngày càng thích ăn những món anh làm.
Tô Tô rất biết sống, hiểu tình cảm, có gu thẩm mỹ tốt.
Từ khi ở bên Tô Tô, sự thỏa mãn về ăn uống và cuộc sống mới mẻ đều được đáp ứng triệt để.
Bề ngoài Tô Dĩ Trần có vẻ lạnh lùng, nhưng anh luôn dành thời gian và tâm sức tìm hiểu sở thích của Bùi Túc Nguyệt, đặt làm những món trang sức mà Bùi Túc Nguyệt thích, cũng luôn âm thầm quan tâm đến Bùi Túc Nguyệt, dịu dàng đáp lại cậu.
Những sự cống hiến này như mưa dầm thấm đất, đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Bùi Túc Nguyệt thỉnh thoảng ghen tị, ghen tị vì Tô Tô đã từng dành những sự cống hiến này cho người khác.
Tô Dĩ Trần sẽ nhón chân lên, chạm nhẹ vào đầu cậu, cười nói: “Từ nay về sau, anh chỉ đối tốt với em thôi.”
Bùi Túc Nguyệt thật sự rất thỏa mãn.
Cậu thưởng thức ly cà phê, nở nụ cười.