Bạch Nguyệt Quang - Chương 103 : Đáng Sợ Hơn Thời Gian Chính Là Lòng Người

Cập nhật lúc: 2025-04-05 01:10:45
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả hai nhóm người đều im lặng trong sự thỏa thuận ngầm.

Nhưng họ nhìn thấy rõ ràng hai chữ trên mặt nhau.

Bạn có khỏe không?

Người đầu tiên lên tiếng là người đàn ông đầu trọc đã gọi cảnh sát.

"Ngài cảnh sát, chính là bọn họ. Người phụ nữ này dẫn mấy chục tên cường tráng đột nhập vào nhà chú Lý đánh người cướp nhà!"

Chu Dục Phong nghe xong lập tức không làm gì nữa.

Anh hét lớn: "Anh trai!"

Anh chỉ vào người đàn ông đầu trọc và vặn lại: "Em muốn kiện ông ta vì tội giả mạo khai báo cảnh sát! Tụi em đi cùng Vân Mộ Kiều đến lấy nhà, nhưng ông ta thực sự đã gọi cảnh sát và nói rằng Tụi em là xã hội đen và đến cướp nhà!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người đàn ông đầu trọc đột nhiên đổ mồ hôi đầm đìa: "Ngài cảnh sát, cậu ấy là em trai ngài, à, là em trai ngài thật à?"

Chu Dục Bá trông giống như một học sinh tiểu học bị làm cho đau đầu. Chu Dục Phong bĩu môi phàn nàn nhưng không nói gì.

Lão Trương vòng tay qua vai người đàn ông đầu trọc, kéo ông ta ra khỏi Chu Dục Bá: "Nào, nào, anh là người báo án phải không? Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh đây. Qua bên này nói chuyện với tôi chút."

Ba Lý và mẹ Lý tranh thủ lúc mọi người đang nhìn nhau để thoát khỏi sự kiềm chế của đám vệ sĩ, nhào vào vòng tay của Chu Dục Bá, túm lấy quần áo của Chu Dục Bá xé toạc, khóc lóc.

"Ngài cảnh sát, xin hãy cứu chúng tôi, Vân Mộ Kiều đang muốn bức c.h.ế.t chúng tôi!"

"Ngài cảnh sát, anh đến là tốt rồi. Nếu anh đến muộn, tôi sợ họ sẽ g.i.ế.c người mất."

Không chịu thua kém, Chu Dục Phong cũng lao tới, túm lấy quần áo của Chu Dục Bá: "Anh à, đừng nghe bọn họ nói bậy, tụi em chỉ muốn bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình và đuổi bọn họ ra ngoài mà thôi!"

Bị ba người xé nát quần áo Chu Dục Bá: "..." Cứu với!

Vân Mộ Kiều đang xem kịch liền lựa chọn ngồi xuống, tiếp tục xem.

Vài phút sau, Trần Dục Minh dẫn người tới giải cứu Chu Dục Bá.

Không phải Chu Dục Bá không có khả năng tự cứu mình.

Anh nhìn thấy khuôn mặt già nua của ba Lý và mẹ Lý, đồng thời mắc kẹt trong suy nghĩ và ký ức của chính mình, quên mất hành động của mình.

Năm năm trước, khi Lý Hành Giản gặp tai nạn, Chu Dục Bá vừa mới gia nhập lực lượng cảnh sát.

Đó là vụ án đầu tiên của anh với Hạ Đội cùng điều tra .

Khi đó, ba Lý và mẹ Lý cũng như vậy. Họ túm lấy quần áo của Hạ Đội và khóc lóc, cầu xin họ hãy bắt tội phạm và trả lại công lý cho họ.

Sau khi ba Lý và mẹ Lý bị kéo đi, Vân Mộ Kiều đi tới trước mặt Chu Dục Bá.

Cô mỉm cười hỏi anh: “Anh có thấy họ đã thay đổi nhiều không?”

Năm năm trước, khi tai nạn của Lý Hành Giản xảy ra, đó là khoảng thời gian đen tối nhất đối với Lý gia.

Khi đến tuổi trung niên, họ gần như mất đi đứa con trai của mình.

Ba Lý và mẹ Lý đang cầu cứu khắp nơi.

Cầu xin các bác sĩ, mong ai đó có thể cứu được con trai họ.

Cầu xin cảnh sát, mong bọn côn đồ sẽ bị đưa ra công lý

Cầu xin bạn bè và người thân, cầu xin cả những người lạ, hy vọng có thể quyên góp được một chút tiền thuốc men.

Dù vậy, lưng của ba mẹ Lý vẫn chưa hề gập xuống.

Nhưng giờ đây, khi mọi thứ rõ ràng đang tiến triển theo hướng tốt, họ lại bị đẩy xuống, biến thành những kẻ tham lam vô liêm sỉ.

Chu Dục Bá không trả lời câu hỏi của Vân Mộ Kiều.

Anh dọn lại suy nghĩ của mình, quay sang nhìn Vân Mộ Kiều, người đang cười nhẹ nhàng như mây trôi: “Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”

Vân Mộ Kiều cũng không ép anh phải trả lời.

Cô đưa cho anh giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà: “Không phải chuyện lớn đâu, chỉ là tôi mới mua một căn nhà, định đuổi mấy vị khách không mời này ra khỏi nhà tôi thôi.”

Chu Dục Bá cầm giấy chứng nhận nhà, liếc nhìn ngôi nhà cũ đầy hơi thở cuộc sống: “Cô mua căn nhà này ở đâu?”

Căn nhà này, Chu Dục Bá đã từng đến cách đây năm năm.

Anh biết đây là nhà của Lý gia.

Anh không hiểu, nếu bamẹ Lý vẫn sống ở đây, thì rõ ràng là năm năm trước họ không bán.

Vào thời điểm cần tiền nhất, họ đã không bán nhà, vậy sao bây giờ lại bán?

Vân Mộ Kiều nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Chu Dục Bá, mỉm cười giải thích: “Là Mẫn Mẫn bán cho tôi.”

Chu Dục Bá càng thêm bối rối: “Cố Mẫn Mẫn?”

Vân Mộ Kiều gật đầu: “Căn nhà này là Mẫn Mẫn mua cách đây năm năm với tiền vay của Trì Tiện, để cho ba mẹ Lý không nhà cửa ở nhờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-103-dang-so-hon-thoi-gian-chinh-la-long-nguoi.html.]

“Mới đây, Mẫn Mẫn đã trả hết món nợ ân tình và oán nợ với Lý gia, quyết định cắt đứt mọi quan hệ với họ, nên đã bán căn nhà này cho tôi, để tôi xử lý.

“Trước đây nhà này thuộc về Mẫn Mẫn, cô ấy muốn làm gì với nó là quyền của cô ấy.

“Nhưng giờ căn nhà này là của tôi, tôi có quyền đuổi những kẻ ký sinh này ra khỏi nhà.”

Chu Dục Bá nhìn về phía ba mẹ Lý, những người đang khóc lóc, mếu máo.

“Nhưng nếu cô làm vậy, họ sẽ không còn nhà nữa.”

Vân Mộ Kiều nhìn anh ta với ánh mắt đầy chế giễu: “Cảnh sát Chu, sao anh lại học được cách nói những lời đầy cảm thương như vậy?

“Nếu cảnh sát Chu không thích những gì tôi làm, không nỡ thấy họ vô gia cư, thì có thể đưa họ về nhà anh ở.”

“Dù sao thì Chu gia giàu có, chẳng thiếu gì mấy miệng ăn.”

Chu Dục Bá im lặng.

Sau khi nói ra, anh ta mới nhận ra mình đã nói gì.

Nhưng ngay cả anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời vô lý như vậy.

Vân Mộ Kiều giải thích giúp anh ta: “Đôi khi tôi cảm thấy cảnh sát Chu và cô Úc rất hợp nhau.

“Một tháng trước, khi tôi giúp Mẫn Mẫn cắt đứt quan hệ với Lý gia trong phòng bệnh của Lý Hành Giản, cô Úc cũng cảm thấy hành động của tôi không hợp lý.”

“Tuy nhiên, khi tôi đề nghị cô ta gánh vác chi phí y tế của Lý Hành Giản, cô ta cũng giống như cảnh sát Chu bây giờ, im lặng không nói gì.”

Chu Dục Bá siết chặt giấy chứng nhận nhà trong tay.

Lời của Vân Mộ Kiều tuy nghe khó chịu, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lại không có gì sai.

Quả thực, từ khi anh ta quen Úc Noãn Noãn, anh ta mới thường xuyên có những ý tưởng nghe có vẻ hợp lý nhưng thực chất lại chẳng có lý lẽ gì.

Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy Vân Mộ Kiều nói đúng khi bảo anh ta nên tránh xa Úc Noãn Noãn.

Chu Dục Bá đã tỉnh táo lại, vấn đề về căn nhà rất nhanh chóng được giải quyết.

Sau khi biết sự thật, người đàn ông hói đầu báo cảnh sát và những người đứng ngoài nhìn Vân Mộ Kiều, đều ngượng ngùng cười xã giao.

Sợ hãi trước mười ba vệ sĩ đứng sau Vân Mộ Kiều, họ nhanh chóng tản đi, nhưng sự việc của Lý gia hôm nay chắc chắn sẽ là chủ đề trò chuyện của họ sau bữa ăn.

Chu Dục Bá trả lại giấy chứng nhận nhà cho Vân Mộ Kiều, nhìn hai người đang khóc sướt mướt, bất lực, anh ta nói với Vân Mộ Kiều: “Họ cần thu dọn hành lý, tìm chỗ ở, yêu cầu họ hôm nay dọn đi là không thực tế.”

Vân Mộ Kiều cười nhẹ, đồng ý với anh ta: “Tôi có thể cho họ thêm ba ngày nữa.”

“Nhưng ba ngày sau, nếu họ vẫn còn ở đây, tôi sẽ giúp họ dọn đi.”

“Cảnh sát Chu, vậy anh không có ý kiến gì chứ?”

Chu Dục Bá nhắm mắt, lắc đầu.

Sau khi Chu Dục Bá dẫn Trần Dục Minh và những người khác rời đi, Vân Mộ Kiều từ từ đi đến trước mặt ba mẹ Lý.

Cô hơi cúi người, nhìn hai người mềm yếu như bùn đất.

Cười nhẹ và chỉ cho họ một con đường rõ ràng: “Nhìn mấy người lúc này thật vô dụng.

“Một tháng trước, tôi đã chỉ cho mấy người một con đường, nhưng mấy người lại chẳng làm được gì, chẳng thu hoạch được gì.”

"Lý Hành Giản không còn ở trong phòng bệnh VIP nữa, chỉ có thể chen chúc trong phòng ba người. Mấy bạn cũng sẽ trở thành những kẻ vô gia cư, thật đáng thương."

Vân Mộ Kiều nhét vào tay họ một mảnh giấy.

"Đừng nói tôi không giúp, ba ngày là đủ để mấy người tìm được cô ta, cầu xin cô ta mua lại căn nhà này từ tay tôi."

Nếu như Úc Noãn Noãn đã chọc giận Lý gia, làm sao có thể bình an rời đi?

Cô ta muốn rút lui, Vân Mộ Kiều cũng sẽ không cho phép.

Sau khi giải quyết mọi việc, Vân Mộ Kiều đi xuống dưới và nhìn thấy Chu Dục Bá vẫn chưa rời đi.

Anh ta đang ngậm thuốc lá, dựa vào xe, mặt đầy vẻ ưu tư.

Vân Mộ Kiều bảo vệ sĩ về trước, còn mình dẫn theo Chu Dục Phong đi đến gần.

Chu Dục Phong nhớ lại lúc nãy mình đã làm bộ dạng như một đứa trẻ đang làm ầm ĩ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cho nên đứng cách đó một khoảng, không dám lại gần.

Vân Mộ Kiều liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang nói với Chu Dục Bá một tin tức:

"Cảnh sát Chu, hai trong số những người đã đánh Lý Hành Giản ngày xưa gần đây vừa ra tù, họ đang làm thủ tục di dân, chuẩn bị sang Nước A."

Chu Dục Bá hơi nhíu mày, điếu t.h.u.ố.c lá trên miệng run lên, tro thuốc dài rơi xuống giày anh.

Vân Mộ Kiều khẽ cong môi, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.

Cô nói:

"Cảnh sát Chu, thời gian thật đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn cả thời gian chính là lòng người."

Loading...