Bạch Nguyệt Quang - Chương 124: Vậy Thì Để Xem Ai Có Thể Cười Đến Cuối Cùng- phần 2
Cập nhật lúc: 2025-04-08 01:03:15
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị Vân Mộ Kiều làm mất mặt, nụ cười trên khuôn mặt Phương Tiêm Nguyệt lập tức cứng lại trong một khoảnh khắc.
Nhưng khi nhớ đến việc hôm nay bà ta cần bàn bạc, nụ cười lại nhanh chóng xuất hiện.
Phương Tiêm Nguyệt ân cần hỏi Vân Mộ Kiều về sở thích và khẩu vị của cô.
Những món điểm tâm tinh xảo và trà thơm dần được mang lên.
Trong tiếng đàn pi-a-no du dương, Phương Tiêm Nguyệt không nói ngay lý do mà lại đẩy một chiếc hộp trang sức bằng về phía Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều nhướng mày, không hiểu nhìn bà ta: "Dì Phương, ý của dì là gì vậy?"
Mua chuộc cô bằng tiền sao?
Cô không thiếu tiền.
Phương Tiêm Nguyệt mỉm cười có phần nịnh hót.
Bà ta mở chiếc hộp trang sức, lộ ra món đồ bên trong.
"Ta nghe nói bộ ' Hoa Hồng Mộng Mơ ' này từng là di vật của mẹ cháu, sau đó bị những kẻ vô liêm sỉ ăn cắp và bán rẻ.”
"Vì một sự trùng hợp, bộ trang sức này rơi vào tay ta, hôm nay ta mang trả lại cho cháu, coi như vật quý trả lại cho chủ cũ."
Vân Mộ Kiều liếc nhìn bộ trang sức lấp lánh một cái, nhưng không nhận lấy.
"Dì Phương, theo cháu được biết, bộ ' Hoa Hồng Mộng Mơ ' này khi vào thị trường đã rơi vào tay Chu Dục Bá, sau đó anh ta lại tặng nó cho cô Úc.”
"Vài ngày trước cháu còn thấy cô Úc đeo nó tham dự tiệc tối của Trầm thiếu.”
"Cháu thấy cô Úc rất thích nó, sao lại đột nhiên có thể tặng nó cho dì Phương vậy? Xem ra dì Phương đối với cô Úc thật sự như con gái ruột của mình, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô Úc đã sẵn sàng bỏ ra vài chục triệu để đền đáp."
Cô không tin rằng Úc Noãn Noãn sẽ rộng rãi đến mức tặng bộ ' Hoa Hồng Mộng Mơ ' cho Phương Tiêm Nguyệt.
Cũng không tin rằng Phương Tiêm Nguyệt sẽ bỏ ra bốn chục triệu để mua lại món đồ mà Úc Noãn Noãn đã từng đeo, rồi dùng nó để làm quà.
Nếu không đoán sai, Phương Tiêm Nguyệt hoặc là đã ăn cắp bộ trang sức này từ Úc Noãn Noãn.
Hoặc là đã ép Úc Noãn Noãn phải giao nó ra.
Nụ cười của Phương Tiêm Nguyệt lập tức trở nên cứng đờ, tay đặt trên đùi cũng siết lại thành nắm đấm.
Bà ta nghe ra ý trong lời Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều đang chế giễu bà ta, ám chỉ rằng bà ta giống như những kẻ ăn cắp trang sức, dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để có được bộ ' Hoa Hồng Mộng Mơ '.
Dù đó là sự thật.
Nhưng bị người khác công khai chỉ trích như vậy, bà ta không thể không cảm thấy xấu hổ.
Chỉ biết cười gượng giải thích: "Ta cho con bé một ít tiền tiêu vặt, rồi đổi lấy nó."
Vân Mộ Kiều nhìn Phương Tiêm Nguyệt, cười với một vẻ đầy ẩn ý.
Nếu cái tát mà bà ta tặng cho Úc Noãn Noãn được tính là "tiền tiêu vặt," thì quả thật Phương Tiêm Nguyệt đã cho Úc Noãn Noãn rất nhiều rồi đó.
Phương Tiêm Nguyệt lại đẩy bộ trang sức ' Hoa Hồng Mộng Mơ ' về phía Vân Mộ Kiều.
"Đồ vật sau khi đi qua một vòng trao tay bên ngoài, quả thật có dính một ít vết bẩn, hy vọng cháu không chê.”
"Dù sao nó cũng là di vật của Nhược Vũ, giữ lại cũng coi như là một kỷ niệm."
Vân Mộ Kiều lần này, thậm chí không thèm nhìn vào, chỉ chú ý vào Phương Tiêm Nguyệt, cười nói: "Đồ vật đã thuộc về người khác, đó là của người ta.”
"Cháu làm sao có thể vì lợi ích cá nhân, lấy lý do 'di vật của mẹ' mà ép người ta phải giao lại những thứ họ yêu quý?”
"Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, không biết người ta sẽ nghĩ cháu là cướp hay thế nào nữa ạ!"
Sắc mặt Phương Tiêm Nguyệt lại một lần nữa cứng lại.
Lời của Vân Mộ Kiều thật sự quá sắc bén.
Bà ta thật lòng giúp đỡ, mà lại bị cô chế giễu như kẻ cướp!
Cô còn mắng bà ta không biết xấu hổ, vì "con gái ruột" mà ép người cướp lấy đàn ông của người ta!
Nếu không phải có chuyện nhờ cô giúp đỡ, bà ta đã sớm tặng cho Vân Mộ Kiều hai cái bạt tai, để cô biết thế nào là tôn trọng người lớn rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-124-vay-thi-de-xem-ai-co-the-cuoi-den-cuoi-cung-phan-2.html.]
Phương Tiêm Nguyệt trong lòng nghiến răng, cố kìm nén sự khó chịu.
Bà ta cười giả tạo, có phần xu nịnh: "Đây là tấm lòng của ta, cũng coi như là lời cảm ơn vì cháu giúp ta tìm lại được Lộc Lộc, sao có thể nói là cướp đoạt của người khác?"
"Mộ Kiều, cháu cứ yên tâm nhận đi, ta đảm bảo, sẽ không ai dám nói xấu cháu đâu!"
Vân Mộ Kiều không biết Phương Tiêm Nguyệt đang tự tưởng tượng ra điều gì trong đầu, nhưng nhìn thấy sắc mặt bà ta khó coi như vậy, cũng không quan tâm.
Cô vẫn không nhận bộ ' Hoa Hồng Mộng Mơ ', mà chỉ đóng hộp lại, đẩy về phía Phương Tiêm Nguyệt.
"Quà tặng quý giá như vậy, cháu không thể nhận, dì Phương, nếu có việc cần nói thì cứ nói thẳng.”
"Dù là vì mẹ cháu hay vì Mẫn Mẫn, nếu có thể giúp được, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Mặt Phương Tiêm Nguyệt càng trở nên khó coi hơn.
Bà ta cảm thấy cơn tức giận của mình đã tràn lên tận cổ họng.
Bà ta hận không thể lập tức mở miệng, phun thẳng vào mặt Vân Mộ Kiều!
Vì một người đã chết, một người không còn tồn tại mà giúp bà ta sao? Phương Tiêm Nguyệt đã bao giờ chịu đựng kiểu nhục nhã này đâu?
Nhưng vì Tuân Lộ, vì Cố gia, bà ta vẫn phải nghiến răng, khó khăn nở một nụ cười nói: "Thật ra, hôm nay gọi cháu ra, chính là có việc nhờ vả.”
"Kiều Kiều hy vọng sau này Kiều Mộc có thể sắp xếp ít công việc cho Úc Noãn Noãn một chút."
Vân Mộ Kiều nhướng mày nhìn bà ta.
Phương Tiêm Nguyệt giải thích: "Kiều Kiều, cháu cũng biết đó, từ khi Úc Noãn Noãn nói mình là con gái của Cố gia, đã gây ra không ít chuyện phiền phức cho ta và chú Cố.”
"Con bé hiện giờ càng ngày càng nổi tiếng, nếu những chuyện trước kia bị đào lại, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Kiều Mộc và Cố gia.
"Vậy thì dừng lại ở đây đi, để con bé sống một cuộc sống yên tĩnh."
Vân Mộ Kiều nhấp một ngụm trà trên bàn rồi nói: "Chuyện này, dì Phương không nên đến tìm cháu để nói."
Phương Tiêm Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Ta biết, cháu không can thiệp vào việc của Kiều Mộc, nhưng rốt cuộc Kiều Mộc cũng chỉ nghe theo lời cháu, chỉ cần cháu lên tiếng, Chung Duẩn cũng sẽ không phản đối."
"Không, không, chúa không phải ý này." Vân Mộ Kiều nhẹ nhàng cười phản bác.
Sau đó, cô nói thật: "Dì Phương, không phải cháu không muốn giúp, mà là cháu không thể giúp.”
"Úc Noãn Noãn hủy bỏ hợp đồng với Kiều Mộc, ngay sau khi ' Thử Trang Điểm Mùa Xuân' quay xong, cô ấy sẽ là nghệ sĩ của Vạn Sâm, Kiều Mộc không thể làm chủ cô ấy được nữa."
Sắc mặt Phương Tiêm Nguyệt thay đổi ngay lập tức.
Vân Mộ Kiều cười sâu hơn, bổ sung thêm: "Hơn hai tháng trước, Trầm Thì Dữ tình cờ nhìn thấy Úc Noãn Noãn quay phim, lập tức cho rằng cô ấy có ánh hào quang rất sáng, quyết định cô ấy sẽ nổi tiếng.”
"Anh ta trả giá rất cao, sau đó quấn lấy cháu và Chung Duẩn suốt hai tháng, nhất quyết phải đưa Úc Noãn Noãn về Vạn Sâm. Cô ấy cũng đồng ý rồi, cháu chỉ có thể giúp cô ấy."
Phương Tiêm Nguyệt đột ngột đứng dậy, tức giận hỏi: "Sao cháu không nói với ta sớm về chuyện con bé qua lại với Trầm Thì Dữ?!"
Úc Noãn Noãn đã qua lại với Trầm Thì Dữ từ hai tháng trước, và bây giờ bà ta mới biết!
Vân Mộ Kiều ngây ra, vô tội nhìn bà ta: "Dì Phương, Úc Noãn Noãn là con gái dì, chuyện cô ấy không nói với dì, tại sao lại hỏi cháu là không nói cho dì biết được? Có phải hơi quá đáng không ạ?"
Phương Tiêm Nguyệt tức đến mức cả người run rẩy.
Tuân Lộ đã nói với bà ta, rằng Trầm Thì Dữ rất tốt với Úc Noãn Noãn, bà ta còn nghĩ Tuân Lộ làm quá.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Không ngờ bà ta lại quá coi thường vấn đề rồi.
Vân Mộ Kiều đứng lên trong cơn giận dữ của Phương Tiêm Nguyệt, từ biệt nói: "Công ty còn nhiều việc phải làm, cháu và Trì Tiện phải đi trước, lần sau có thời gian chúng cháu lại hẹn Dì Phương uống trà chiều."
Vân Mộ Kiều nắm tay Trì Tiện, ung dung rời khỏi đó.
Phương Tiêm Nguyệt ở phía sau hoàn toàn biến thành một "người dọn dẹp bàn," quét sạch tất cả trà và điểm tâm trên bàn xuống đất.
Chén đĩa "leng keng" vỡ tan tành trên sàn.
Phương Tiêm Nguyệt căm hận nghiến răng, n.g.ự.c thở phập phồng dữ dội.
Chỉ vì Úc Noãn Noãn dám đấu với bà ta, còn muốn cướp người yêu của Tuân Lộ.
Bà ta sẽ muốn xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng!