Bạch Nguyệt Quang - Chương 125: Tiếp Theo, Xem Họ Cắn Nhau Như Chó
Cập nhật lúc: 2025-04-08 01:04:07
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vân Mộ Kiều, tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, cậu không mời tôi ăn cơm cũng thôi đi, mà đến một câu cảm ơn cũng không có, chẳng phải quá coi thường tôi rồi sao!"
Chiều hôm sau, Chu Dục Phong ầm ầm xông vào văn phòng của Trì Tiện, la hét.
Vân Mộ Kiều từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn anh .
Trì Tiện từ trong lòng Vân Mộ Kiều ngẩng đầu lên, nhíu mày, hai má đỏ bừng, mắt mơ màng nhìn anh.
Chu Dục Phong nghẹn lại ở cổ họng.
Chu Dục Phong cùng với Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đang nhìn nhau, có cảm giác như bị kẹt giữa hai lựa chọn, không thể tiến hay lùi được.
Anh còn cảm thấy lúc này mình có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm của thành phố Tân Hải.
"Ha ha, ừm, hahi người chơi vui thật đấy, ha ha, văn phòng, ha ha..."
Anh cố gắng dùng lời nói để làm giảm bớt sự xấu hổ của mình.
Nhưng trong đầu anh , từ ngữ thiếu thốn một cách đáng thương.
Mới vừa mở miệng, không khí lại trở nên căng thẳng thêm ba phần.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Vân Mộ Kiều đưa tay đỡ Trì Tiện, để anh tiếp tục dựa vào vai mình.
Trì Tiện không vui nhìn quanh, rồi lạnh lùng nói với Chu Dục Phong: "Vào đi, nhớ đóng cửa lại."
Chu Dục Phong lắc lư từng bước tiến vào văn phòng của Trì Tiện.
Anh ta tìm một vị trí cách xa họ và ngồi xuống.
Xoa xoa tay, giải thích một cách căng thẳng: "Ơ, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu biết hai người ở đây... tôi chắc chắn sẽ không vào mà không gõ cửa, tôi thề đấy!"
Nói rồi, anh ta còn giơ tay phải lên, giơ ba ngón tay thề.
Vân Mộ Kiều nhíu mày chặt hơn.
"Xóa sạch những thứ trong đầu cậu đi, đừng có nghĩ lung tung nữa."
Chu Dục Phong ngẩn ra, nghi ngờ nhìn về phía hai người đang dính lấy nhau.
Anh ta chỉ vào Trì Tiện, bật thốt lên: "Cậu chắc chắn là tôi nghĩ linh tinh à?
"Chỉ cần là người bình thường, nhìn thấy cảnh hai người như vậy, ai mà không nghĩ lung tung chứ?!"
Vân Mộ Kiều liếc anh ta một cái, đầy chán ghét.
"Trì Tiện chỉ bị mệt thôi, dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút, đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu của cậu để nhìn anh ấy."
Tối hôm trước, mèo con quá quyến rũ, đến nỗi chơi đùa quá mức.
Sau khi nếm được hương vị ngọt ngào, Trì Tiện lại muốn dụ Vân Mộ Kiều bằng tai thỏ cụp vào tối qua.
Bị Vân Mộ Kiều lạnh lùng từ chối.
Anh cúi đầu ủ rũ đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh một lúc, sáng hôm sau thức dậy, toàn thân nóng bừng, đo nhiệt độ—38.2℃.
Vân Mộ Kiều lại đưa tay sờ trán Trì Tiện, môi nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc của anh, ân cần nói: "Vẫn còn nóng lắm, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, đừng quan tâm đến cậu ta."
Trì Tiện khẽ gật đầu, lại tựa vào lòng Vân Mộ Kiều, nhắm mắt và không nhúc nhích nữa.
Chu Dục Phong nhìn mà ngẩn người: "Cậu chắc chắn là cậu ấy bị sốt, không phải bị... kích thích sao?"
Trước khi Vân Mộ Kiều kịp trừng mắt, Chu Dục Phong vội vàng im lặng.
Nhìn Trì Tiện đang thu lại móng vuốt và răng nanh, anh ta cảm khái không thôi.
"Không ngờ Tiểu Diêm Vương của Tân Hải mà ốm xong lại trở thành mèo con quấn quýt người thế này!"
Vân Mộ Kiều trừng mắt nhìn anh ta: "Đừng nói nhảm nữa, đến tìm tôi có việc gì?"
Chu Dục Phong mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.
Anh ta vỗ vỗ đầu, tựa như tỉnh ngộ, nói: "À, là Cố Cẩm Lộ, hôm qua cô ta đã tìm tôi."
Chu Dục Phong đang định hăng say kể lại toàn bộ câu chuyện cho Vân Mộ Kiều.
Đột nhiên, đầu của Trì Tiện lại cọ vào vai Vân Mộ Kiều, phát ra một tiếng rên nhỏ.
Vân Mộ Kiều lập tức ngắt lời anh ta: "Im lặng chút đi."
Chu Dục Phong há miệng, không phát ra được âm thanh.
Anh ta cảm thấy mình bị nhắm vào!
Nhưng đã đến đây rồi, anh ta vẫn cố nén giận, nói qua về sự việc với Vân Mộ Kiều.
Hôm qua, Phương Tiêm Nguyệt hẹn Vân Mộ Kiều đi uống trà chiều, còn Tuân Lộ hẹn Chu Dục Phong đên uống trà ở Cố gia.
Với lòng tốt muốn giúp bạn bè tìm hiểu thông tin, Chu Dục Phong đã đến tham gia.
Sau khi uống vài tách trà, Tuân Lộ đã đuổi hết các người giúp việc ra ngoài, lén lút đưa một túi ni-lông kín vào tay Chu Dục Phong.
Cô ta cầu xin Chu Dục Phong giúp làm xét nghiệm ADN.
"Thật là một đứa ngốc, để tránh người mà cậu bố trí theo dõi, cô ta lại nhờ tôi giúp.”
"Cô ta có quên rằng tôi chính là người mà cậu giới thiệu cho cô ta không nhỉ?
"Thế này chẳng phải là làm việc thừa thãi à!"
Chu Dục Phong ngồi khoan khoái, lười biếng, hai chân bắt chéo và đặt lên bàn trà, giọng nói đầy vẻ chế giễu.
Ánh mắt Vân Mộ Kiều vẫn dừng lại trên tài liệu trong tay anh.
"Cô ta không ngốc đâu, nếu cậu nghĩ cô ta ngốc, mới thật sự là vô cùng ngu ngốc đó."
Chu Dục Phong hạ chân xuống, ngồi thẳng người, tức giận hỏi: "Cậu có ý gì? Tôi truyền đạt tin cho cậu, lại truyền sai à?"
Vân Mộ Kiều khẽ cười, giải thích sự thật cho anh ta.
"Chiêu của cô ta gọi là đánh trống lảng, cũng gọi là giả vờ xây cầu, thực chất là đi đường vòng."
Về việc Tuân Lộ làm lại xét nghiệm ADN, cô ta đã nhận được thông tin chính xác từ hôm qua rồi.
Chu Dục Phong chỉ là con mồi cô ta tìm đến.
Cô ta muốn Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn nghĩ rằng cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ đến Chu Dục Phong mà họ mới quen để giúp đỡ.
Thực ra, cô ta đã lấy lý do đi thăm viện trưởng trại mồ côi, để nhân tiện ghé qua trung tâm làm xét nghiệm ADN.
"Ý cậu là, cô ta dùng tôi để thu hút sự chú ý của mọi người, rồi bản thân đi làm xét nghiệm ADN à?"
Chu Dục Phong cảm thấy mình bị lừa, tức giận đ.ấ.m một cái vào sofa.
Vân Mộ Kiều lắc đầu.
"Tài liệu mà cô ta đưa cho cậu, cũng là giả."
"Ý gì vậy? Cô ta thật sự nghĩ tôi sẽ giúp cô ta và đưa cho tôi mẫu thật à?"
"Mẫu thật, cô ta đã giao cho một người bạn cùng trại mồ côi với cô ta."
Chu Dục Phong thử đoán: "Úc Noãn Noãn?"
Vân Mộ Kiều liếc anh ta một cái: "Cậu chưa tỉnh ngủ à?"
"Vậy còn ai nữa?"
"Bạn trai cô ta."
Chu Dục Phong ngạc nhiên: "Cô ta có bạn trai sao? Sao trước đây cậu không nói cho tôi biết?"
"Tôi và Mẫn Mẫn cũng là hôm qua mới phát hiện ra."
Anh ta tên là Tưởng Huân Thành, một y tá ở bệnh viện.
Để kiếm tiền mua nhà cưới Tuân Lộ, anh ta gần như muốn sống luôn ở bệnh viện.
Bận rộn đến mức ngay cả ăn cơm cũng quên, huống chi là liên lạc với Tuân Lộ.
Vì vậy, Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn cũng không để ý đến sự tồn tại của người này.
Cho đến hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-125-tiep-theo-xem-ho-can-nhau-nhu-cho.html.]
Tuân Lộ chủ động tìm Tưởng Huân Thành, nhờ anh ta giúp mang mẫu đến trung tâm xét nghiệm ADN.
Khi Tưởng Huân Thành chia tay Tuân Lộ, anh ta đã hôn lên má cô ta.
Cảnh tượng này, đúng lúc bị Giả Nghịch đến khám bệnh tình cờ phát hiện.
Chính vì vậy, họ mới lần theo manh mối và tìm ra sự thật.
Chu Dục Phong nghe xong, lập tức ngây người tại chỗ.
"Ở Tân Hải mà, một năm chẳng gặp mấy lần, vậy mà gọi là bạn trai bạn gái à?"
Vân Mộ Kiều không thay đổi biểu cảm: "Họ tự nhận là được rồi, cậu lo nhiều quá làm gì?"
Chu Dục Phong bĩu môi lẩm bẩm vài câu về Vân Mộ Kiều.
Trước khi rời đi, Chu Dục Phong lại hỏi: "Vậy tôi cứ giao báo cáo đó cho Tuân Lộ à?"
Vân Mộ Kiều gật đầu: "Giao cho cô ta đi."
Đến bước này, cũng không còn quan trọng Tuân Lộ có biết sự thật hay không.
Cô ta chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường đã định sẵn, bước đi không ngừng.
...
Bên phía Lục Du, rất nhanh cũng đã có tin tốt.
Anh ta đã Truyền thông tin về việc Cố gia chuẩn bị đuổi Úc Noãn Noãn đi cho Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi lại báo tin này cho Lục Kỳ Hoành.
Lục lão gia ngay hôm đó đã dẫn cả gia đình đến Cố gia, yêu cầu Cố Thế Thừa giải thích rõ ràng.
Cố Thế Thừa cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Ông ta quay lại chất vấn Lục Kỳ Hoành: "Khi mấy người đuổi Lục Cẩn xuống khỏi vị trí gia chủ, sao không nghĩ đến việc phải giải thích cho Cố gia chúng tôi? Bây giờ lại dám đến yêu cầu giải thích? giải thích cái gì mà giải thích?
"Sổ hộ khẩu nhà tôi, tôi muốn đuổi ai đi thì đuổi người đó đi!"
Lục Kỳ Hoành tức giận đến mức cầm gậy chỉ vào Cố Thế Thừa mà run rẩy, phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp mới dần bình tĩnh lại được.
Khi đuổi Lục Cẩn khỏi vị trí gia chủ, người nhà Lục gia chỉ chú trọng vào vấn đề nhanh chóng, chính xác và quyết đoán, không ngờ lại có sự liên quan của Cố gia, khiến Lục gia thật sự không có lý.
Lục Kỳ Hoành chỉ có thể đổi cách nghĩ, sử dụng chiêu tình cảm.
"Đứa trẻ Lục Cẩn gần đây làm việc thật sự có chút không đúng mực, vì vậy tôi đã thu hồi quyền lực của nó để cho nó bình tĩnh lại. Cũng không phải là nói không để nó làm gia chủ nữa.”
"Việc Lục gia và Cố gia kết thông gia là điều tốt, cả về công việc và quan hệ đều có nhiều lợi ích.”
"Nếu cô Úc bị đuổi khỏi Cố gia, sự hợp tác giữa hai gia đình sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí giá cổ phiếu có thể bị d.a.o động."
Cố Thế Thừa không hề tin vào những lời này.
"Hừ, nói hay quá nhỉ!”
"Lúc trước hai gia đình kết thông gia, nói rõ là gia chủ Lục gia sẽ kết hôn với con gái duy nhất của Cố gia.”
"Bây giờ Lục Cẩn không còn là gia chủ nữa, con gái ruột của Cố gia cũng đã trở về, hôn sự này, không kết cũng chẳng sao."
Lục gia không đồng ý.
Lúc trước, để Cố gia chấp nhận Úc Noãn Noãn, họ đã phải bỏ ra gần một tỷ.
Nếu Cố gia cứ khăng khăng đuổi Úc Noãn Noãn ra khỏi nhà, họ sẽ phải trả lại tất cả những quyền lợi đã nhận.
Những gì đã nuốt vào bụng, làm sao có thể nhả ra được?
Cố gia đương nhiên không muốn trả lại.
Họ kiên quyết cho rằng khi đó làm như vậy là để bảo vệ mặt mũi của Lục gia, đã chịu thiệt thòi.
Một tỷ đó chính là phí tổn tinh thần mà họ xứng đáng nhận được!
Hai gia đình cãi vã không ngừng.
Cuối cùng, vẫn là Lục lão gia dùng gậy gõ mạnh xuống sàn, tìm ra một cách giải quyết hài hòa.
"Liên hôn giữa hai gia đình, không nhất thiết phải là Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn."
Ý của ông ta là có thể thay người khác liên hôn.
Lục Kỳ Hoành nhìn Tuân Lộ với ánh mắt sâu sắc và nghiêm nghị: "Cô Cố, Lục gia chúng tôi còn vài người con trai tốt, cô có thể lựa chọn."
Tuân Lộ bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ, cả người run rẩy, không tự chủ được lùi về phía sau, núp sau lưng Phương Tiêm Nguyệt.
Phương Tiêm Nguyệt vỗ nhẹ lên tay cô ta, an ủi: "Đừng sợ, có mẹ ở đây, không có chuyện gì đâu."
Nhìn thấy không ai phản đối, Lục Kỳ Hoành liền cho gọi những người con trai trong độ tuổi kết hôn của Lục gia ra.
Đứng đầu là Lục Chính Phi.
Lục Kỳ Hoành có ý định riêng, muốn để con trai yêu quý của mình giành lợi ích.
Có mối quan hệ thông gia với Cố gia, sau này sẽ có thể chính thức trở thành gia chủ của Lục gia.
Đáng tiếc, cả Phương Tiêm Nguyệt và Tuân Lộ đều không ưng Lục Chính Phi.
"Lục lão gia, tình thương với con trai cũng có giới hạn thôi!”
"Anh ta đã 35 tuổi rồi, còn đã ly hôn một lần, điều kiện như vậy còn dám đưa ra cho con gái tôi xem, làm nhục ai vậy?"
Lục Kỳ Hoành xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vã vẫy tay cho Lục Chính Phi đứng sang một bên.
Tiếp theo, Lục Chính Xung lập tức đưa đứa con riêng mà ông ta yêu quý ra, khen ngợi hết lời.
Phương Tiêm Nguyệt thì chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Cắn răng châm biếm: "Lục tiên sinh, Cố gia chúng tôi là gia đình nghiêm chỉnh, gia đình nghiêm chỉnh nào lại đem con gái gả cho một đứa con riêng không rõ lai lịch vậy?"
Lục Chính Xung tức giận đến mức mặt mày tái mét, cùng với con trai yêu quý đứng im một bên không nói gì.
Sau đó, lại có vài người trẻ tuổi trong Lục gia được đưa ra xem mắt.
Cũng không phải là không có người phù hợp.
Nhưng Tuân Lộ vẫn nhớ đến việc Cố Mẫn Mẫn khen ngợi không ngớt về người duy nhất trên thế gian là Trầm Thì Dữ, làm sao có thể nhìn trúng mấy người con thứ trong Lục gia được?
Phương Tiêm Nguyệt vừa nhìn thấy Tuân Lộ lắc đầu, dù không có vấn đề gì cũng tìm ra vài ba cái lỗi để từ chối.
Cuối cùng chỉ còn lại Lục Du, người đang chống gậy đứng đó.
Chu Ninh không muốn để Lục Du dính vào rắc rối này.
Nhưng không thể phản đối Lục Kỳ Hoành và Lục Chính Xung.
Con trai yêu quý của họ bị tổn thương, con trai yêu quý của Chu Ninh cũng không thể độc chiếm.
Lục Du vừa chống gậy đứng lên, không đợi Tuân Lộ lắc đầu.
Phương Tiêm Nguyệt lập tức mắng: "Chết tiệt, người què à!"
Chu Ninh tức giận đến mức xắn tay áo muốn lao vào đánh nhau với Phương Tiêm Nguyệt.
Được Lục Du kìm lại, bà ta mới không ra tay.
Phương Tiêm Nguyệt lại không chịu dừng lại, giọng điệu chua ngoa nói: "Lục đại thiếu gia mấy năm trước bị thương ở chân, ai biết đã làm hổng bao nhiêu chân? Tôi không thể để cuộc sống hạnh phúc cả đời của con gái mình phải đánh cược vào đó!"
Hai gia đình cuối cùng không thể đạt được thỏa thuận, cãi vã đỏ mặt tía tai.
Cố gia cứng rắn tuyên bố, chỉ đồng ý trả lại một nửa lợi nhuận của một tỷ đó.
Lục gia tức giận bỏ đi.
Từ nay về sau, hai gia đình này có lẽ sẽ không thể hòa thuận nữa.
Về phần Vân Mộ Kiều, cô chỉ cười hỏi: "Họ gọi anh là chân què c.h.ế.t tiệt, lại còn nghi ngờ anh không có nhân đạo, anh không tức giận sao?"
Lục Du cười một cách độc ác.
"Giận chứ.”
"Vì vậy, tiếp theo đây, tôi sẽ đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy họ cắn xé nhau như chó."