Bạch Nguyệt Quang - Chương 128: Cô ấy không phải cố tình lôi em xuống nước đâu.

Cập nhật lúc: 2025-04-09 00:31:12
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Úc Noãn Noãn càng nói càng kích động, đột nhiên nắm lấy tay Vân Mộ Kiều, điên cuồng ép buộc Vân Mộ Kiều phải giằng co với cô ta.

Chỉ sau vài giây, cô ta đã hét lên rồi ngã xuống hồ nước bên cạnh, miệng liên tục kêu cứu:

“Cứu tôi với!”

Vân Mộ Kiều ánh mắt lạnh lùng.

Vào khoảnh khắc Úc Noãn Noãn ngã xuống hồ, cô lập tức hiểu được âm mưu hiểm độc của cô ta.

Úc Noãn Noãn muốn tạo ra một giả thuyết là bị Vân Mộ Kiều đẩy xuống nước!

Chỉ cần Úc Noãn Noãn rơi vào nước và gặp chuyện gì không may, sự việc hôm nay sẽ không thể giải thích rõ ràng.

Đến lúc đó, Úc Noãn Noãn sẽ lại lên mạng, kể khổ, khóc lóc.

Dù không phải lỗi của cô ta, nhưng sẽ bị quy là lỗi của Vân Mộ Kiều.

“Cái quái gì thế này!”

Vân Mộ Kiều thấp giọng nguyền rủa một câu.

Cảnh tượng tranh đấu trong triều đại hoàng cung, cô ta còn dám đem ra làm trò cười sao?

Cô ta đang muốn khoe mình là một người không có trí tuệ sao?

Vân Mộ Kiều quyết định hành động ngay lập tức, giơ tay ra và nắm lấy nơi mà Úc Noãn Noãn vừa rơi xuống, rồi lập tức nhảy xuống theo.

Cô không quên hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Một tiếng "bộp" vang lên, nước b.ắ.n tung tóe.

Hai người lần lượt ngã xuống nước.

Mấy con cá chép đó bơi đi một cách nhanh nhẹn, rời khỏi hiện trường.

Vân Mộ Kiều duỗi thẳng chân trong nước, không chạm đến đáy hồ, vội vàng bơi để nổi lên mặt nước.

Úc Noãn Noãn đang vật lộn trong nước, giãy giụa.

Vân Mộ Kiều cách cô ta không xa.

Trong lúc hoảng loạn, Úc Noãn Noãn thực sự nắm lấy áo cô.

Úc Noãn Noãn ngay lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố gắng nắm lấy Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều không muốn bị cô ta kéo xuống.

Cô co chân lại và dùng sức đá mạnh một cú vào người Úc Noãn Noãn.

Úc Noãn Noãn bị đá bật ra, nhưng vẫn không buông tay, chiếc áo của Vân Mộ Kiều bị rách một tiếng “xoạt”.

Vân Mộ Kiều cảm thấy tức giận.

Cô kéo tóc Úc Noãn Noãn và kéo cô ta chìm xuống nước.

Mấy giây sau, cô lại thả tay ra để cô ta nổi lên, thở dốc và kêu cứu.

Lặp đi lặp lại vài lần, Úc Noãn Noãn cuối cùng kiệt sức và buông tay khỏi áo Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều mới chịu mở lòng từ bi mà đỡ cô ta, để trôi nổi lên mặt nước, lộ khuôn mặt biến dạng do lớp trang điểm tan ra như một con quái vật.

Cô dựa vào người Úc Noãn Noãn, cười một cách tàn nhẫn.

“Úc Noãn Noãn, hủy hoại cô không phải là tôi, mà chính là cô tự làm hại mình!”

“Lúc cô mang thai, tôi đã bảo cô cưới Lục Cẩn, kết hôn với anh ta để sống cả đời.”

“Cô lại tham lam, muốn danh lợi, muốn tất cả mọi người làm bậc thang cho mình.”

“Chính tham vọng của cô đã biến cô thành hình dạng xấu xí người không ra người, ma không ra ma thế này.”

Tiếng rơi xuống nước và tiếng kêu cứu thu hút sự chú ý của Trì Tiện, cũng thu hút sự chú ý của Trầm Thì Dữ và nhân viên trong đoàn chương trình.

Vân Mộ Kiều vội vã thu lại vẻ ác ý trên mặt, lớn tiếng gọi về phía mọi người ở bờ:

“Nhanh cứu người đi, Úc Noãn Noãn rơi xuống nước rồi, tôi không thể một mình cứu cô ấy!”

Trì Tiện nhìn thấy Vân Mộ Kiều đang ngâm mình trong nước, ánh mắt co lại, và là người đầu tiên nhảy xuống hồ.

Anh nhanh chóng bơi đến bên Vân Mộ Kiều, tách Úc Noãn Noãn ra khỏi Vân Mộ Kiều, và dùng hết sức kéo cô lên bờ.

Cùng lúc đó, anh cũng nói liên tục:

“Kiều Kiều đừng sợ, Kiều Kiều anh đến đây, sẽ không có chuyện gì đâu, Kiều Kiều đừng lo, anh ở đây rồi! Kiều Kiều…”

Vân Mộ Kiều nghe thấy lời của Trì Tiện, tim cô đau nhói.

Cảnh tượng đột nhiên hiện ra trong đầu cô.

Cũng là trong nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-128-co-ay-khong-phai-co-tinh-loi-em-xuong-nuoc-dau.html.]

Trì Tiện đang nâng cô lên, bơi về phía bờ.

Vân Mộ Kiều có chút ngẩn ngơ, những ký ức khác ùn ùn ùa kéo về.

Bến sông Tân Giang, cây cầu số ba Tân Giang, vụ tai nạn xe liên hoàn…

Cô đột nhiên mở to mắt, nhìn Trì Tiện đang vất vả bơi về phía bờ.

Tim cô nặng trĩu.

Cô nhớ ra rồi.

Trong cuốn sách, cô c.h.ế.t ở bến sông Tân Giang.

Chính Trì Tiện là người nhảy xuống sông cứu cô.

Nhưng khi cứu lên, đó chỉ là xác c.h.ế.t của cô.

Vân Mộ Kiều đau lòng vì Trì Tiện.

Nhưng lúc này chưa phải là lúc để nói ra.

Còn nhiều việc quan trọng hơn cần xử lý.

Sau khi lên bờ, cô yếu ớt tựa vào lòng Trì Tiện, nghẹn ngào điều chỉnh giọng nói thành âm điệu như đang khóc.

"Trì Tiện, đừng giận cô cô Úc, cô ấy không cố ý lôi em xuống nước đâu."

Mắt của Úc Noãn Noãn, với vẻ mơ màng, đã được các nhân viên cứu lên.

Cô ta bị sặc vài ngụm nước, nhưng Trầm Thì Dữ đã tiến hành hô hấp nhân tạo và sơ cứu tim phổi, nước bẩn cũng đã bị nôn ra ngoài.

Tuy nhiên, vì bị hoảng sợ, cô ta không nói một lời nào và lại ngất xỉu lần nữa.

Vân Mộ Kiều chính là người đã lợi dụng lúc cô ta không thể nói để nói ra sự thật theo cách mà mình muốn.

Quả nhiên, câu nói này vừa thốt ra, mọi người nhìn vào Úc Noãn Noãn đang nằm trong vòng tay của Trầm Thì Dữ, ánh mắt ngay lập tức trở nên khó nói nên lời.

Bản thân mình ngã xuống nước đã là một chuyện, thế mà lại còn lôi người khác xuống theo.

May mà Vân Mộ Kiều biết bơi, nếu không thì Úc Noãn Noãn đã gây họa cho một mạng người!

Cô ta đen đủi c.h.ế.t thì cũng thôi đi, nhưng lại còn liên lụy người vô tội.

Trầm Thì Dữ rõ ràng không tin lời Vân Mộ Kiều.

Anh ta nhíu mày hỏi: "Noãn Noãn không ngốc, rõ ràng biết mình không biết bơi, sao có thể tự nhảy xuống nước được? Vân tổng, nói chuyện cũng phải có lý chứ."

Vân Mộ Kiều giả vờ yếu ớt run rẩy một chút.

"Trầm tổng, câu này của anh có ý gì? Không lẽ anh nghĩ tôi cố ý đẩy cô Úc xuống nước sao?"

Ánh mắt Trầm Thì Dữ hơi né tránh, nói: "Tôi chỉ cảm thấy chuyện Noãn Noãn ngã xuống nước có gì đó kỳ lạ, tôi không nói là Vân tổng đẩy cô ấy."

Vân Mộ Kiều cúi mắt, tay lau những giọt nước đọng nơi khóe mắt.

Nhưng với người ngoài nhìn vào, hành động này của cô ta rõ ràng là đang lau nước mắt.

Cô thoát khỏi vòng tay của Trì Tiện, đứng thẳng người, nhìn Trầm Thì Dữ đang bế Úc Noãn Noãn trong lòng với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Cô nói: "Trầm tổng, lời anh nói thật vô lý, chỉ có tôi và cô Úc ở đây, nói cô ấy ngã xuống nước có gì đó kỳ lạ, chẳng phải rõ ràng là nói tôi đẩy cô Úc xuống sao?"

"Nhưng mà Trầm tổng, chính cô Úc chủ động tìm tôi nói chuyện, và chỉ nói những lời tôi không hiểu."

"Tôi nghe mà cảm thấy mơ hồ, thấy không thú vị, nên nhìn một lúc vào con cá chép trong nước."

"Thế mà không biết cô Úc sao lại vô tình ngã xuống?"

"Hơn nữa, Trầm tổng thật sự nghĩ là tôi chủ động nhảy xuống cứu người sao? Tôi cũng là nạn nhân đấy!"

Vân Mộ Kiều quay người, lộ ra vết rách trên tay áo.

"Trầm tổng, anh thấy gì đây không?"

"Đây là vết rách khi cô Úc ngã xuống nước, tôi là người bị cô ấy kéo xuống nước đó!"

"Khi ở trong nước, cô Úc còn liên tục ấn đầu tôi xuống nước, nếu không phải tôi biết bơitheem chút may mắn, anh nghĩ bây giờ tôi còn có thể đứng đây, bình thản nói chuyện với anh sao?"

Trầm Thì Dữ bị nói đến mặt đỏ bừng trắng bệch.

Anh ta nhận ra mình đã hiểu lầm Vân Mộ Kiều, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi quá nóng vội, đã hiểu lầm cô."

Vân Mộ Kiều không để ý đến lời xin lỗi của anh ta.

Mà chỉ dùng tay khẽ đẩy vào người Trì Tiện bên cạnh: "Trì Tiện, đi qua hành lang giúp em lấy điện thoại và túi xách."

Trì Tiện im lặng vài giây, sau đó mới nghe lời đi về phía hành lang.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi Trì Tiện đã đi xa, Vân Mộ Kiều mới nhìn Trầm Thì Dữ và Úc Noãn Noãn bằng ánh mắt sắc bén.

"Trầm tổng, lời nói phải thận trọng, hy vọng anh sau này hãy cẩn thận khi nói chuyện!"

 

Loading...