Bạch Nguyệt Quang - Chương 130: "Cô Không Đáng Giá, Đừng Nghĩ Rằng Ai Cũng Rẻ Mạt Như Cô."
Cập nhật lúc: 2025-04-09 00:35:48
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại.
Úc Noãn Noãn trừng mắt nhìn Vân Mộ Kiều, nghiến răng nói: “Vân Mộ Kiều, cô không có video đúng không? Chắc chắn cô đang lừa tôi!”
Vân Mộ Kiều lơ đãng nghịch điện thoại một lát.
Ngay lập tức, trong điện thoại vang lên tiếng nói của Úc Noãn Noãn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đó chính là đoạn hội thoại mà Úc Noãn Noãn đã nói ở hành lang.
“Cô Úc, âm thanh này cô có cảm thấy quen không?”
Úc Noãn Noãn mặt mày trắng bệch.
Cô ta siết chặt tay, mắt không rời khỏi Vân Mộ Kiều, hai bên má run rẩy, không biết là vì tức giận hay vì sợ hãi.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói run rẩy: “Vân Mộ Kiều, tôi đã làm theo lời cô, đã để Trầm Thì Dữ rời đi, cô có thể đưa video cho tôi không?”
Vân Mộ Kiều vẫn tiếp tục nghịch điện thoại.
“Cô Úc, tôi có nói là chỉ cần Trầm Thì Dữ rời đi thì sẽ đưa video cho cô đâu. Việc để Trầm Thì Dữ rời đi là vì tốt cho cô thôi. Cô không phải muốn Trầm Thì Dữ nghe thấy cô nói những lời này chứ?”
Ánh hào quang của nữ chính, quy tắc của thế giới và kỹ năng hệ thống thực sự đã làm Úc Noãn Noãn trở nên kiêu ngạo. Dù trong tình cảnh này, cô ta vẫn có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Úc Noãn Noãn có chút sụp đổ.
Cô ta nắm chặt tấm chăn, gần như muốn xé rách nó.
Đột nhiên, cô ta bật dậy, vung tay xé tấm chăn, nhảy xuống giường bệnh, lao về phía Vân Mộ Kiều.
“Đưa điện thoại cho tôi! Đưa đây!”
Vân Mộ Kiều nhìn hành động của cô ta mà không hề chớp mắt.
Trì Tiện đứng bên cạnh đã nhanh chóng khống chế được Úc Noãn Noãn.
Vân Mộ Kiều nhìn Úc Noãn Noãn đang ngồi khóc lặng lẽ bên giường, trong mắt không có chút đồng cảm hay thương hại nào hết.
Ông trời đã định, còn có thể tha thứ.
Còn tự chuốc lấy tội, thì không thể cứu nổi.
Úc Noãn Noãn hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta buông xuôi, hét lên điên cuồng: “Vân Mộ Kiều! Cô có bản lĩnh thì đăng tải video ra ngoài đi!”
“Cô nghĩ tôi sẽ sợ cô sao?! Tôi chỉ vu oan cô đẩy tôi xuống nước, còn cô thì thực sự ấn đầu tôi xuống nước, suýt nữa khiến tôi c.h.ế.t đuối!”
Vân Mộ Kiều khựng lại một chút.
Sau đó cô mỉm cười đầy mỉa mai: “Suýt c.h.ế.t đuối thì có sao chứ? Cũng không c.h.ế.t mà.”
“Khác với tôi, từng vì hoàn thành một câu chuyện tình yêu đáng ca ngợi mà thực sự c.h.ế.t đuối.”
“Hơn nữa cô cũng chẳng có bằng chứng cụ thể đúng không? Nếu không, sao cô không báo cảnh sát bắt tôi đi, sao phải đứng đây mà gào thét với tôi làm gì?”
Hành lang không giống như hồ cá, nơi có thể dễ dàng che giấu người khác.
Kẻ quay lén mà Úc Noãn Noãn sắp xếp chỉ có thể quay qua cửa sổ hoa, góc quay hạn chế, không thể nhìn rõ tình hình trong hồ cá.
Cô cũng lợi dụng điểm này nên mới dám hành động như vậy.
“Ngược lại, chính cô vu oan tôi, chỉ cần tôi mang video ra, cô sẽ không thể phản bác lại.”
“Úc Noãn Noãn, đã chịu bao nhiêu thiệt thòi từ tôi mà cô vẫn không chịu sáng mắt lên à?”
“Đừng có tới chỗ tôi nữa, cô không có tư cách và khả năng để thương lượng với tôi đâu.”
Úc Noãn Noãn siết chặt tấm chăn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta đã hối hận rồi.
Cô ta hối hận vì đã nghe lời Vân Mộ Kiều, để Trầm Thì Dữ rời đi.
Cô ta hối hận vì để có thêm thời gian ở bên Trầm Thì Dữ mà đã từ chối sự quan tâm của Hoắc Kiêu.
Nếu có Trầm Thì Dữ và Hoắc Kiêu ở đây, họ sẽ đứng về phía cô ta, giúp cô ta lên tiếng.
Vân Mộ Kiều cũng sẽ không thể kiêu ngạo như vậy!
Nhưng mọi chuyện đã đến mức này, cô ta chỉ có thể chịu đựng và để người khác thao túng.
“Cô rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Vân Mộ Kiều, cô muốn gì, cô nói đi?”
Vân Mộ Kiều mỉm cười một cách thoải mái.
Cô nâng cằm lên, ra hiệu cho Úc Noãn Noãn nhìn vào hóa đơn trên giường.
“Tôi không muốn gì cả, mặc dù cô sẽ sớm không còn là nghệ sĩ của Kiều Mộc nữa, nhưng làm ăn không thành thì tình nghĩa vẫn còn.”
“Cô đã xúc phạm tôi, tôi đã tự tay trả thù rồi, không cần phải thêm một lần nữa, làm mọi chuyện ồn ào, khó giải quyết là gì.”
“Tôi chỉ tiếc cho chương trình đang lỗ, muốn đòi lại những thiệt hại mà thôi.”
Úc Noãn Noãn khóc nấc lên khi cầm lấy những hóa đơn đó.
Toàn bộ chi phí của chương trình trong những ngày qua đều có ở đây.
Số tiền rất lớn, khiến cô ta choáng váng.
Úc Noãn Noãn nhìn mà quên luôn cả việc khóc.
Cô ta tức giận ném mạnh hóa đơn đi: “Tôi đâu có nhiều tiền như vậy? Cô muốn lừa tiền của tôi phải không?!”
Vân Mộ Kiều vén tóc lên, nói: “Cô Úc, cô biết chương trình 'Thử Trang Điểm Mùa Xuân' đã chi bao nhiêu tiền để mời Hoắc Kiêu đến quay không?
“Còn những nhà tạo mẫu cho chương trình mỗi kỳ giúp mấy người tạo kiểu, đều là những chuyên gia nổi tiếng quốc tế, phí mời họ cũng không rẻ.”
“Hơn nữa, địa điểm mà chương trình thuê, cô tưởng là nhà cô sao, mỗi ngày chỉ vài chục đồng là có thể sử dụng tùy ý à?
“Cô Úc, cô không có giá trị, đừng tưởng ai cũng giống cô rẻ mạt như vậy.”
Úc Noãn Noãn nghẹn lại.
Nhưng cô ta thật sự không có tiền.
Lục Cẩn đã đưa cho cô ta một số tiền, cô ta cũng đã tiêu hết từ lâu.
Còn Cố gia chỉ biết mua đồ cho cô ta, như mua quần áo, túi xách, để làm đẹp bề ngoài.
Cô ta kiếm tiền từ công việc của mình, nhưng bị hai con quái vật trong Lý gia hút gần hết.
Số tiền còn lại, cũng không đủ để trả những hóa đơn này.
Cô ta quay đi, không nhìn Vân Mộ Kiều, nói một cách vô liêm sỉ: “Dù sao tôi không có tiền, cô kiện tôi đi,có kiện thì tôi cũng không có tiền!”
Vân Mộ Kiều vẫn mỉm cười, không có vẻ gì là tức giận.
“Cô Úc, cô có tiền đấy.”
“Cô muốn tôi đi vay tiền à?”
Úc Noãn Noãn nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn Vân Mộ Kiều với ánh mắt sắc bén.
“Cô nghĩ quá cao về tôi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-130-co-khong-dang-gia-dung-nghi-rang-ai-cung-re-mat-nhu-co.html.]
“Cho dù Lục Cẩn và Trầm Thì Dữ có tốt với tôi đi chăng nữa, họ cũng không đồng ý cho tôi mượn số tiền lớn như vậy đâu, cô đừng mơ nữa!”
Cô ta không có tiền, mặc cho Vân Mộ Kiều nói gì đi chăng nữa, cô ta cũng không có tiền!
Dù Vân Mộ Kiều có mắng cô ta là kẻ trốn nợ cũng vô ích, cô ta không thể nhận thanh toán số tiền này.
Nếu không, cả đời này cô ta sẽ phải làm nô lệ cho Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều chậm rãi lắc đầu.
“Cô Úc có đủ tiền, sao phải đi vay?”
Úc Noãn Noãn cảnh giác nhìn Vân Mộ Kiều: “Cô có ý gì?”
Vân Mộ Kiều thân thiện nhắc nhở: “Chẳng phải trước đây Chu Dục Bá đã tặng cô một bộ trang sức sao?
“Bộ trang sức đó là Chu Dục Bá đã chi 40 triệu mua tại buổi đấu giá, đủ để cô trả hết số hóa đơn này, còn dư ra một ít nữa.”
Nghe Vân Mộ Kiều nói vậy, Úc Noãn Noãn nhớ lại.
Cách đây không lâu, cô ta còn đeo bộ trang sức đó đi tham dự tiệc của Trầm Thì Dữ!
Bộ trang sức trị giá 40 triệu, quả thật có thể dễ dàng giải quyết khó khăn hiện tại của cô ta.
“Nhưng bộ trang sức đó đã bị Phương Tiêm Nguyệt lấy mất rồi!”
Nghĩ đến đây, cô ta lại hoảng hốt.
Khi đồ vật đã vào tay Phương Tiêm Nguyệt, muốn lấy lại không phải là chuyện dễ dàng.
Vân Mộ Kiều mỉm cười nói: “Thì sao? Đồ trang sức là của cô, chứ không phải của Phương Tiêm Nguyệt.”
“Tôi cũng từng có một bộ trang sức, khi tôi đang ở nước ngoài mẹ kế tôi đã mang đi cầm đồ.”
“Khi tôi về nước, không mất bao lâu, tôi đã khiến bà ta phải trả lại những thứ đã lấy đi, và còn gửi bà ta vào trại giam.”
“Cũng vì tôi có lòng tốt, không tính toán với bà ta.”
“Chứ nếu không, với việc bà ta lấy đi bộ trang sức giá trị không nhỏ của tôi, ở tù mười năm tám năm là chuyện không khó.”
Đôi mắt Úc Noãn Noãn ngay lập tức sáng lên.
Cô cảm thấy những gì Vân Mộ Kiều nói rất có lý.
Cách đơn giản nhất là báo cảnh sát!
Dù sao, Phương Tiêm Nguyệt đâu phải mẹ ruột cô ta, khi cô ta ở Cố gia, bà ta cũng đâu có tốt với cô ta, giờ lại vì Tuân Lộc cái con người đê tiện ấy mà muốn đuổi cô ta ra khỏi Cố gia.
Loại người này, tại sao có thể dễ dàng lấy đồ của cô ta được?!
Đúng rồi, chỉ cần báo cảnh sát, nói rằng Phương Tiêm Nguyệt đã ăn trộm đồ của cô ta.
Cô ta không chỉ có thể lấy lại bộ trang sức trị giá 40 triệu đó, mà còn có thể đẩy Phương Tiêm Nguyệt vào tù.
Lúc đó, cả Cố gia và Phương gia đều sẽ phải quỳ xuống xin cô ta!
Nhìn biểu cảm hào hứng của Úc Noãn Noãn, Vân Mộ Kiều biết cô ta đã hiểu ý mình.
Trong cuộc chiến giữa Úc Noãn Noãn và Phương Tiêm Nguyệt, luôn luôn là Úc Noãn Noãn ở thế yếu, chỉ cần có chút sai sót là sẽ bị đánh cho một trận tơi tả.
Đã đến lúc để Úc Noãn Noãn lật ngược tình thế, trở thành người dẫn dắt.
Như vậy, trò kịch của Cố gia mới thật sự thú vị và kịch tính.
Tình mẫu tử sâu sắc?
Hừ.
Cô muốn Úc Noãn Noãn và Phương Tiêm Nguyệt, cặp mẹ con này, chỉ có thể căm ghét nhau, hận thù đến tận xương tủy.
Khi đạt được mục đích, Vân Mộ Kiều chuẩn bị rời đi.
Cô không muốn ở lâu bên khuôn mặt điên cuồng và méo mó của Úc Noãn Noãn.
Thực sự khiến cô muốn nôn mửa.
Khi mở cửa phòng bệnh, đúng lúc gặp một người đang gõ cửa định vào.
Người đó ôm một bó hoa hướng dương lớn, những cánh hoa dày đến mức gần như che khuất khuôn mặt của anh ta.
Khi thấy có người sắp ra ngoài, anh ta vội vàng quay sang nhường đường.
Vân Mộ Kiều nghi ngờ nhìn anh ta một cái, chắc chắn đây là một khuôn mặt lạ.
Có lẽ anh ta không phải là người thân thiết với Úc Noãn Noãn, chỉ là một nhân viên cửa hàng hoa bình thường.
Tuy nhiên, bó hoa anh ta mang đến có chút kỳ lạ.
Ai mà lại giống cô, rảnh rỗi không có việc gì lại mang một bó hoa hướng dương lớn như vậy cho Úc Noãn Noãn?
Rất nhanh, Vân Mộ Kiều đã có câu trả lời.
Khi người giao hoa vào phòng, ngay lập tức từ trong phòng vọng ra tiếng gầm của Úc Noãn Noãn.
“Các người có phiền không vậy!”
“Tôi đã nói là không cần bó hoa này, bảo các người vứt đi, các người không hiểu tiếng người sao?!”
Ngay sau đó, bó hoa hướng dương lớn bị ném ra ngoài cửa phòng bệnh.
Một tiếng "bịch" vang lên, tiếng động cũng không nhỏ.
Tiếng xin lỗi của nhân viên cửa hàng hoa cũng vang lên theo.
“Thực sự xin lỗi, chỉ là anh Lục, người đã đặt hoa cho cô, nói nhất định phải giao hoa tận tay cô, nếu không sẽ bị khấu trừ tiền và còn phàn nàn về chúng tôi. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không có cách nào khác, mong cô thông cảm!”
Úc Noãn Noãn không hề thông cảm, vẫn tiếp tục nổi giận và mắng người giao hoa một trận thậm tệ.
Vân Mộ Kiều không nghe thêm nữa.
Những lời đó quá thô tục, không phù hợp để lọt vào tai Trì Tiện.
Tuy nhiên, Vân Mộ Kiều đã hiểu rõ.
Tại sao Úc Noãn Noãn lại đột nhiên sử dụng những chiêu trò thấp kém như vậy.
Hóa ra là do Lục Cẩn gây ra.
Mỗi ngày đều gửi cho Úc Noãn Noãn những bó hoa hướng dương mà Vân Mộ Kiều yêu thích.
Rõ ràng là mỗi ngày đều nhắc nhở Úc Noãn Noãn rằng cô ta chỉ là một người thay thế.
Dù đã đính hôn với anh ta, nhưng cô ta cũng chỉ là một kẻ giả mạo.
Không có gì lạ khi Úc Noãn Noãn lại tức giận như vậy.
Hôm nay khi nhìn thấy bó hoa hướng dương cô gửi đến, cô ta thậm chí còn thẳng thắn nói rằng hoa hướng dương là loài hoa cô ta ghét nhất.
Tuy nhiên, tại sao Lục Cẩn lại châm ngòi cho sự căm ghét của Úc Noãn Noãn đối với cô? Mục đích của anh ta là gì?
Vân Mộ Kiều trong chốc lát không thể hiểu được.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Dù sao đi nữa, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lục Cẩn.