Bạch Nguyệt Quang - Chương 141: Chặn Mọi Con Đường Của Kẻ Thù
Cập nhật lúc: 2025-04-11 00:51:22
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Chu Dục Phong đến khu nghỉ dưỡng, bốn người Vân Mộ Kiều đang chuẩn bị ăn cơm.
Anh vội vã xông vào, đầu tiên là rót cho bản thân một cốc nước ấm và uống một hơi cạn sạch
“Bịch!”
Anh đặt cốc xuống bàn, trừng mắt hỏi Vân Mộ Kiều: “Vụ tối qua của Cố gia, có phải là cậu và Cố Mẫn Mẫn cùng nhau lên kế hoạch không?”
Vân Mộ Kiều dừng lại động tác gắp thức ăn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chu Dực Phong, không trả lời mà hỏi lại: “Ai nói vậy với cậu?”
Chu Dục Phong ngẩn ra, chỉ tay về phía Cố Mẫn Mẫn, người đang ăn rất ngon miệng, nói: “Tối qua cô ấy chính miệng nói với tôi.”
“Nếu tối qua cô ấy và Cố Chính không phải là trốn nhanh đến thế, tôi cũng không cần phải sáng sớm đã chạy đi chặn người như vậy.”
Vân Mộ Kiều nhìn theo ngón tay của Chu Dực Phong, nhìn về phía Cố Mẫn Mẫn.
Cố Mẫn Mẫn không hề thay đổi biểu cảm, vẫn tiếp tục ăn, thậm chí còn vui vẻ gắp một miếng thịt kho tàu cho Cố Chính, không hề nhìn về phía Vân Mộ Kiều và Chu Dực Phong.
Cô hoàn toàn không có vẻ gì như muốn tiết lộ mọi chuyện.
Cố Mẫn Mẫn còn có vẻ như cố tình trêu đùa Chu Dực Phong.
Vân Mộ Kiều ổn định lại tâm trạng, nói: “Cậu ấy nói cậu tin luôn à?
“Ngày nào đó cậu ấy nói tàu vũ trụ là tôi và cậu ấy cùng xây dựng, cậu có tin không?”
Chu Dục Phong nghi ngờ nhìn Vân Mộ Kiều, không mấy tin vào lời cô.
“Đừng chuyển chủ đề.”
“Tối qua, Cố Mẫn Mẫn căn bản không lên lầu, nhưng lại biết rõ mọi chuyện xảy ra trên lầu, còn dạy tôi cách làm sao để bám riết không rời khỏi Cố gia. Nếu cô ấy không làm gì, tôi mới không tin đó!”
Vân Mộ Kiều buông đũa, khoanh tay nhìn Chu Dục Phong, cười khẩy.
“Cậu nghi ngờ Mẫn Mẫn thì cứ nghi ngờ, sao lại kéo tôi vào?”
“Cố gia không có thù oán gì với tôi, tôi làm vậy có lợi ích gì chứ? Tại sao phải đi đắc tội họ?”
Dù có chọc phá hay dai dẳng thế nào, cô tuyệt đối không chịu thừa nhận chuyện Cố gia có liên quan đến mình.
Chu Dục Phong bị thái độ kiên quyết của Vân Mộ Kiều làm cho giật mình.
Anh không khỏi do dự, cảm thấy những gì Vân Mộ Kiều nói cũng có lý.
Cô đâu phải một nữ phụ ác độc không não, không có thù hằn gì, đâu gì phải đi gây chuyện với Cố gia, tự rước phiền phức vào người.
Chu Dục Phong lau lau ghế ngồi xuống, để người mang thêm một đôi đũa.
Anh vừa ăn vừa hỏi Cố Mẫn Mẫn: “Vậy tối qua là cậu lừa tôi, chơi tôi à? Thực chất là cậu và Cố Chính gây chuyện đúng không?”
Anh không dám nhìn thẳng vào Vân Mộ Kiều.
Hiện tại anh có chút hối hận, cũng hơi sợ Vân Mộ Kiều.
Cố Mẫn Mẫn chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của anh.
“Đúng vậy, chỉ là đùa với cậu thôi, ai ngờ cậu lại tin thật.”
“Nhìn cái quầng thâm mắt của cậu kìa, chắc là lo lắng cả đêm không ngủ đúng không?”
Chu Dục Phong nghe vậy, tức giận giành miếng thịt kho tàu mà Cố Mẫn Mẫn đang ăn, gắp vào bát của Vân Mộ Kiều, coi như là một món quà xin lỗi.
“Cậu còn dám nói!”
“Tối qua tôi đã bảo muốn nói chuyện với cậu rồi, ai ngờ vừa thấy cảnh Cố gia bị cảnh sát dẫn đi, tôi chỉ kịp nói một câu với Lục Dư, quay lại đã chỉ còn thấy đuôi xe của cậu.”
“Hơn nữa tôi gọi điện cho cậu, sao cậu không bắt máy?”
Cố Mẫn Mẫn chẳng thèm phản ứng, chỉ đưa ra một lý do rất rõ ràng là ngụy biện, rồi lảng sang chuyện khác, hỏi về tình hình của Cố gia.
Khi nhắc đến đây, Chu Dục Phong lại có hứng thú.
Sau khi rời khỏi Cố gia vào tối qua, Chu Dục Phong vẫn quan tâm đến sự phát triển tiếp theo, nhưng cũng biết rõ anh trai mình sẽ không bao giờ tiết lộ chút tin tức nào, thế nên anh đã chọn một vài người giỏi trong công ty bảo vệ của mình, để họ đứng ngoài đồn cảnh sát nghe ngóng tình hình.
Cả hai đang trò chuyện sôi nổi, còn Vân Mộ Kiều lại chỉ chú ý đến miếng thịt kho tàu mà Chu Dục Phong vừa gắp vào bát mình, cảm thấy hơi khó xử.
Dù sao thì ánh mắt của Trì Tiện đang nhìn vào miếng thịt kia cũng không thể không để ý.
【Chu Dục Phong có ý gì đây? Việc gắp đồ cho Kiều Kiều là công việc của tôi, sao cậu ta lại có thể cướp mất việc của tôi chứ?!】
【Miếng thịt này nhìn có vẻ không ngon, chắc chắn Kiều Kiều sẽ không thích ăn đâu… đúng không?】
Vân Mộ Kiều: “…”
Cô gắp miếng thịt đó cho Trì Tiện.
Nhỏ giọng nói: “Chỉ là một miếng thịt thôi mà, nhanh ăn đi, đừng nhìn nữa, để người khác thấy lại cười cho.”
Ánh mắt của Trì Tiện sáng lên.
【Mình đã biết Kiều Kiều không thích miếng thịt này mà, hehe~】
Về chuyện Cố gia, Cố Mẫn Mẫn đã cử người theo dõi.
Vân Mộ Kiều không cần phải lo lắng thêm.
Cô chỉ nhờ Ngô Lý, người đang nằm bệnh viện, tiết lộ tin tức về việc Phương Tiêm Nguyệt, Úc Noãn Noãn và những người khác bị cảnh sát đưa vào đồn cho các phóng viên truyền thông.
Cũng để cho Ngô Lý, người đã nằm trên giường hơn một tháng mà không kiếm được mấy đồng lương, có chút tiền tiêu vặt.
Ngô Lý rất hiểu chuyện.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Anh ta gửi tin tức cho những phóng viên mà Lục Cẩn từng bị bao vây sau khi ra khỏi trại giam.
Lục Cẩn có trí nhớ tốt, vừa nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, khí thế của anh ta lập tức giảm đi.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và trợ lý, anh ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường và lên xe.
Đi theo sau Lục Cẩn, từ đồn cảnh sát ra ngoài, Úc Noãn Noãn nhìn thấy cảnh này, lại rất phấn khích.
Cô ta còn tưởng rằng Lục Cẩn cố ý sắp xếp những chuyện này cho cô ta, để giúp cô ta đối phó với Cố gia.
Cô ta không hề lãng phí sự giúp đỡ của Vân Mộ Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-141-chan-moi-con-duong-cua-ke-thu.html.]
Trước ống kính, cô ta nửa che nửa hở vết thương trên mặt, cố gắng khóc lóc, để thu hút sự thương hại, khiến Cố gia bị đưa lên đống lửa.
“Bộ trang sức‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ thực sự rất đẹp, bà Cố nhìn thấy thích, mới mang về để thưởng thức vài ngày, có thể là quên mất, nên không trả lại cho tôi.”
“Bà Cố chỉ là nhất thời tức giận, bà ấy không cố ý muốn làm hỏng nhan sắc của tôi đâu, mọi người đừng viết lung tung.”
Lục Cẩn bảo trợ lý gọi cô ta đi, nhưng cô ta vẫn không chịu rời đi.
Cứ như không nghe thấy gì, cô ta tiếp tục lau nước mắt trước ống kính.
Vẻ yếu đuối và đáng thương của cô ta khiến người khác phải xiêu lòng.
Cố Mẫn Mẫn nhìn những tin tức này, có chút lo lắng.
“Kiều Kiều, cậu để Ngô Lý làm việc này thật quá mạo hiểm rồi.”
“Dù sao Ngô Lý cũng là người của Trì Tiện, nếu Cố gia phát hiện ra chuyện này có liên quan đến cậu, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho cậu.”
Vân Mộ Kiều chỉ mỉm cười, không bận tâm.
“Yên tâm đi, dù họ có phát hiện ra Ngô Lý, họ cũng chỉ có thể tìm được Úc Noãn Noãn thôi.”
Dù sao thì về mặt chính thức, Ngô Lý chỉ là vệ sĩ của Trì Tiện, là bạn của Chân Thuận và Giả Nghịch, không có mối liên hệ trực tiếp với Trì Tiện hay Vân Mộ Kiều.
Ngược lại, Úc Noãn Noãn lại có quan hệ khá chặt chẽ với anh ta.
Anh ta từng là trợ lý của Úc Noãn Noãn, sau này còn ở lại chương trình của cô ta làm việc vặt, và vì cứu Úc Noãn Noãn đã bị gãy chân phải nhập viện.
Khi chuyển viện về Tân Hải, Ngô Lý lại tình cờ nằm chung phòng bệnh với Lý Hành Giản.
Cả gia đình Lý Hành Giản đều quen biết với Ngô Lý.
Vì vậy, chiếc thiệp mời vào Cố gia trên Núi Ỷ cũng là Ngô Lý giúp lấy cho họ.
“Mẫn Mẫn, theo quy trình này, cậu nghĩ Cố gia sẽ nghi ngờ ai trước, mình hay Úc Noãn Noãn?”
Cố Mẫn Mẫn vẫn chưa yên tâm: “Nhưng cậu đừng quên, trên thiệp mời ấy có tên của cậu!”
“Cố Thế Thừa sẽ nghi ngờ Úc Noãn Noãn đầu tiên, nhưng cũng không thể nghĩ cậu hoàn toàn vô tội.”
Vân Mộ Kiều mỉm cười nhìn cô: “Ai nói trên thiệp mời có tên mình? Rõ ràng là có tên của Trì Tiện mà.”
Cố Mẫn Mẫn há hốc mồm: “Cậu… cậu không sợ kéo Trì Tiện vào nước sao?”
Vân Mộ Kiều nhắm mắt ngâm mình trong nước suối.
“Mẫn Mẫn, vẫn câu đó, chúng ta, đặc biệt là Trì Tiện, không có thù oán gì với Cố gia, không cần phải đi đối phó họ và gây thêm phiền phức cho mình.”
Nếu trên thiệp mời có tên Vân Mộ Kiều, Cố Thế Thừa chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Dù sao thì Vân Mộ Kiều cũng có bằng chứng về tội lỗi của Cố Thế Thừa, nếu muốn đối phó Cố gia cũng không phải là không thể.
Nhưng Trì Tiện thì khác.
Trì Tiện luôn trong sạch, chưa từng bị liên lụy chút nào.
Anh không có thù oán với Cố gia, không có lý do gì để đi gây chuyện với họ.
Nếu nói vì Cố Mẫn Mẫn thì đó quả là một trò cười.
Cố Mẫn Mẫn đã làm việc cho Trì Tiện năm năm.
Nếu Trì Tiện thật sự muốn giúp Cố Mẫn Mẫn đòi lại công bằng, đã chẳng cần đợi đến hôm nay.
Còn chuyện thiệp mời mất đi, cũng dễ dàng giải thích.
Trì Tiện đã chuẩn bị một buổi tiệc cầu hôn tối hôm đó, không thể nào tham dự buổi tiệc của Cố gia.
Thiệp mời để đâu, anh tự nhiên không để ý.
Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt muốn nghi ngờ Trì Tiện, nhưng chẳng có lý do gì cả.
Họ chỉ có thể xác định rằng, chính Úc Noãn Noãn đã có âm mưu.
Cô ta cố tình nhắc lại chuyện chiếc “Hoa Hồng Mộng Mơ” bị mất trong buổi tiệc, khiến Phương Tiêm Nguyệt bị gắn mác là kẻ trộm.
Cô ta còn cố ý liên lạc với các phóng viên để đưa tin này ra, dùng chuyện này để trả thù Cố gia.
“Vậy Lục Cẩn thì sao? Mình thấy anh ta cũng không thực sự thích Úc Noãn Noãn, liệu anh ta có thể lần ra manh mối, rồi bán thông tin cho Cố gia làm ân tình không?”
Cố Mẫn Mẫn nghĩ đến trang phục của Úc Noãn Noãn tối qua, trong lòng cảm thấy không vui.
Việc Úc Noãn Noãn làm thế thân cho Vân Mộ Kiều cũng đã đành, cô ta lại còn dám công khai như vậy, cứ như thể sợ người khác không nhận ra vậy.
Vân Mộ Kiều đã nghe Cố Mẫn Mẫn nói về chuyện này.
Cô cũng không quá hiểu hiện giờ Lục Cẩn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Nhưng không quan trọng.
“Anh ta muốn tạo ra ân tình, nhưng Cố gia chưa chắc đã muốn nợ anh ta một ân tình.”
“Dù thế nào đi nữa, Lục Cẩn hiện giờ cũng đã dính dáng với Úc Noãn Noãn, cậu nghĩ Cố gia có khả năng tin vào lời anh ta không?”
Mặc dù tối qua khi xảy ra xung đột, Lục Cẩn chọn đứng ngoài quan sát.
Nhưng khi Úc Noãn Noãn nhắc đến chuyện mất đồ, chính Lục Cẩn là người kiên quyết báo cảnh sát.
Khi nhà họ Lục Cẩn công kích Cố gia, anh ta cũng không nhân cơ hội yêu cầu hủy bỏ hôn ước.
Trong mắt Cố gia, rõ ràng anh ta có tình cảm với Úc Noãn Noãn, chắc chắn đứng về phía cô ta.
Cố Mẫn Mẫn nghe xong, ngẩn ra một lúc rồi mới giơ ngón tay cái lên.
“Tuyệt vời, thật sự là tuyệt vời!”
Vân Mộ Kiều mỉm cười.
“Đây mới là cách bày mưu.”
Chặn mọi con đường của kẻ thù.
Không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để phản công.