Bạch Nguyệt Quang - Chương 153: Tay Anh Ta Bị Phế, Liên Quan Gì Đến Tôi?

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:07:09
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, các từ khóa nóng liên quan đến Úc Noãn Noãn hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là thông tin về việc bộ IP đình đám Quy Mộng bắt đầu quay.

Vân Mộ Kiều ngồi trong văn phòng của Kiều Tiện, nhìn vào bảng tìm kiếm nóng trên Weibo đã sạch sẽ, bình tĩnh uống một ngụm cà phê.

Kết quả này, cô không cảm thấy bất ngờ.

Vừa đặt ly cà phê xuống, Chân Thuận gõ cửa và bước vào.

"Vân tổng, có vài cảnh sát đến tìm cô."

Vân Mộ Kiều không hề ngạc nhiên, nở một nụ cười nhẹ, gật đầu nói: "Mời họ vào đi."

Đã ba ngày kể từ khi cô đe dọa Giang Tự Hành tự làm hỏng đôi tay của mình. Cảnh sát đến tìm cô, cũng đã muộn rồi.

Đội trưởng Hạ dẫn theo Lão Trương bước vào văn phòng với dáng vẻ kiên quyết.

Nhìn vào Vân Mộ Kiều đang ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt nghiêm túc, đội trưởng Hạ nói: "Cô Vân, chúng tôi là cảnh sát Hạ Tiệm và Trương Vĩ thuộc đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố Tân Hải, đây là thẻ công tác của chúng tôi.”

"Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích, mong cô đi cùng chúng tôi để hỗ trợ điều tra."

Vân Mộ Kiều mỉm cười và gật đầu: "Không vấn đề gì, hỗ trợ cảnh sát điều tra là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân. Tuy nhiên, tôi còn một số công việc cần xử lý, xin hai vị chờ một lát."

Sau khi nhận được sự đồng ý từ đội trưởng Hạ, Vân Mộ Kiều thong thả bấm điện thoại nội bộ, gọi Chân Thuận và Giả Nghịch đến.

"Cảnh sát mời tôi đến đồn để hỏi vài câu, các anh giúp tôi rửa ly cà phê này, rồi mang mấy tài liệu trên bàn đến Xuân Phong, giao cho Tô tổng. Nếu Trì Tiện có hỏi, cứ nói thật với anh ấy là được. Ngoài ra, bảo anh ấy tôi sẽ nhanh chóng trở về, bảo anh ấy đừng lo."

Chân Thuận và Giả Nghịch gật đầu đáp ứng.

Vân Mộ Kiều nói xong mới đứng dậy: "Chúng ta đi thôi, cảnh sát Hạ, cảnh sát Trương."

Đội trưởng Hạ ngẩn người một lúc. Anh ta cảm thấy mọi chuyện có vẻ diễn ra quá suôn sẻ.

Vân Mộ Kiều không hề đặt câu hỏi nào, trực tiếp đồng ý đi với họ đến đồn cảnh sát, thật sự quá kỳ lạ.

Trong lúc anh ta còn ngẩn ngơ, Vân Mộ Kiều đã đi ra phía trước.

Cô không nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, quay lại nhìn đội trưởng Hạ và Lão Trương, cười hỏi: "Đội trưởng Hạ, không phải chúng ta đến đồn để điều tra sao?"

Đội trưởng Hạ nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt Vân Mộ Kiều, đột nhiên có cảm giác như mình đang rơi vào bẫy của cô.

Anh ta nhíu mày, cùng với Lão Trương bước theo phía sau.

Khi đến thang máy, hai người đứng một bên trái, một bên phải phía sau Vân Mộ Kiều, chăm chú quan sát gương mặt góc nghiêng của cô.

Vân Mộ Kiều lại giống như đang đi chơi xuân, hoàn toàn không quan tâm đến sự đề phòng của họ.

Khi thang máy đến, cô thậm chí còn vui vẻ chào hỏi các nhân viên đi ra từ trong.

Nhìn cô chẳng có vẻ gì như một người bị cảnh sát đưa đi hỏi cung, ngược lại lại giống như đang dẫn theo hai vệ sĩ đi chơi ăn uống.

Khi nhìn thấy mình như một vệ sĩ trong gương phản chiếu, đội trưởng Hạ không khỏi cau mày.

"Cô Vân có vẻ rất tự tin rằng cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát nhỉ."

Vân Mộ Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của đội trưởng Hạ qua gương, nhẹ nhàng cười: "Tôi đâu có làm chuyện xấu, đương nhiên là sẽ nhanh chóng rời đi rồi, không phải sao?"

Đội trưởng Hạ không đáp lại.

Anh ta cảm thấy như mình mới là người đang mắc kẹt trong tình huống khó xử, không phải Vân Mộ Kiều.

Trong khi đó, Chu Dục Bá dẫn theo Hạ Phương Đình và Trần Dục Minh đến Trì gia ở Núi ỷ.

Ba người theo người giúp việc vào trong, tìm thấy Trì Yến Tiêu đang ngồi trong phòng làm việc viết chữ một cách thư giãn.

"Trì yến Tiêu, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích, mong ông đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra."

Trì Yến Tiêu thoáng ngạc nhiên, đầu bút chạm vào giấy, mực rơi xuống tạo thành một vệt đen.

Ông tiếc nuối đặt bút xuống, nhìn vào tờ giấy bị hỏng, thở dài nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, có gì thì hỏi nhanh nhé, buổi chiều tôi còn phải đến bệnh viện thăm Ninh Ninh."

Thái độ thản nhiên của Trì Yến Tiêu khiến ba người không khỏi ngạc nhiên.

Cách xử sự của ông hoàn toàn không giống một người có tội.

Nhưng ba người không vì vậy mà lơ là.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Họ đã bắt rất nhiều tội phạm, sự xảo quyệt là bản năng của họ.

Trước khi sự thật được làm sáng tỏ, không thể dễ dàng tin vào vẻ ngoài của bất kỳ ai.

Phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố Tân Hải, Vân Mộ Tiêu không phải là lần đầu tiên đến đây.

Cô thành thạo bước đến vị trí của mình và ngồi xuống.

“Đội trưởng Hạ có gì muốn hỏi cứ việc hỏi, tôi chắc chắn sẽ trả lời hết, không giấu giếm gì.”

Cảm giác bị kẻ tình nghi phạm tội dẫn dắt như thế này khiến đội trưởng Hạ rất không vui.

Sau vài câu hỏi thường lệ, anh bắt đầu đi vào trọng tâm.

“Sáng ngày 25 tháng 10 cô đã nói gì với Trử Anh Lam ở đồn cảnh sát?”

Vân Mộ Kiều hơi dựa lưng vào ghế.

“Không có gì, chỉ nói cho cô ta biết rằng cô ta đã tông bị thương ai khi lái xe trong lúc say rượu vào đêm hôm trước.”

“Nhân tiện bảo cô ta đừng nghĩ rằng rửa xe và phá camera hành trình thì mọi chuyện sẽ ổn. Trì gia không phải là người có thể coi thường, nhất định sẽ không để cô ta ngang nhiên.”

"Chỉ vậy thôi à?" Đội trưởng Hạ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều đã kể cho đội trưởng Hạ tất cả những gì cô nói với Trử Anh Lam ngày hôm đó mà không hề dè dặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-153-tay-anh-ta-bi-phe-lien-quan-gi-den-toi.html.]

"Tôi cũng hỏi cô ta cuộc sống con người có ý nghĩa như thế nào. Đáng tiếc, cô ta không trả lời tôi."

Vân Mộ Kiều thở dài tiếc nuối.

Đội trưởng Hạ tỏ vẻ nguy hiểm nheo mắt: "Còn cô thì sao? Mạng người đối với cô có ý nghĩa gì?"

Vân Mộ Kiều ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt đội trưởng Hạ.

"Đội trưởng Hạ hỏi như vậy là có ý gì?"

Đội trưởng Hạ đột nhiên trở nên tức giận.

"Cô nói cô coi trọng sinh mệnh, tôn trọng sinh mệnh, vậy tại sao lại ép Giang Tự Hành phá hủy đôi tay của mình?! cô có biết đối với một bác sĩ mà nói, mất đi đôi tay đồng nghĩa với mất đi mạng sống không!"

Vân Mộ Kiều nghiêng đầu và nhìn đội trưởng Hạ một cách khó hiểu.

"Tôi không hiểu ý của anh? Ý của anh là tôi ép Giang Tự Hành hủy hoại tay mình? Tôi làm chuyện này khi nào vậy? Đừng vu khống tôi nhé."

Hạ đội trưởng cáu kỉnh đứng dậy, chống tay lên hông, đi tới đi lui.

“Sáng ngày 25, sau khi gặp Trử Anh Lam, cô có đến nhà Giang Tự Hành không?”

"Có."

"Cô đến làm gì?"

“Tìm chú Trì.”

"Ngoài ra cô còn làm gì nữa?"

“Thuyết phục chú Trì rời đi.”

Đội trưởng Hạ nghẹn ngào.

"Giang Tự Hành nói là cô ép anh ta hủy hoại tay mình đúng không?!"

Đôi mày xinh đẹp của Vân Mộ Kiều nhíu chặt lại với nhau, khuôn mặt cô đầy vẻ ngây thơ.

"Đội Trưởng Hạ, tôi thực sự không hiểu anh đang nói cái gì.”

"Sao tôi lại phải ép anh ta làm vậy?"

Biểu cảm của Vân Mộ Kiều khiến đội trưởng Hạ càng cáu kỉnh hơn.

“Nghe này, sau khi anh rời đồn cảnh sát ngày hôm đó, Trử Anh Lam đột nhiên thay đổi câu chuyện, nói rằng người tông xe không phải cô ta mà là Úc Noãn Noãn và Giang Tự Hành gây ra tai nạn xe, cô ta phải chịu trách nhiệm thay.”

"Người của chúng tôi lập tức chạy đến nhà của Giang Tự Hành và Úc Noãn Noãn.

"Nhưng khi tôi đến nhà Giang Tự Hành, tôi thấy anh ta đang dùng d.a.o mổ cắt vào tay mình.

"Tay của anh ta đã bị thương nặng và sẽ không thể cầm d.a.o mổ được nữa. cô hiểu không?!"

Vân Mộc Kiều nhàn nhạt đáp lại: “Ồ, liên quan gì tới tôi?”

Đội trưởng Hạ nhìn vào mắt Vân Mộ Kiều: “Tại sao không liên quan đến cô?

"Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát và phát hiện trước khi cảnh sát đến, cô và Trì Yến Tiêu là những người duy nhất đến nhà Giang Tự Hành.

"Mà Giang Tự Hành bản thân cũng thừa nhận rằng anh ta đã làm những điều ngu ngốc như vậy chỉ sau khi bị cô đe dọa!"

Vân Mộ Kiều khinh thường cười khẩy: "Trử Anh Lam cũng không nói với Giang Tự Hành và Úc Noãn Noãn rằng họ đụng phải chị Ninh, tại sao tôi phải đi uy h.i.ế.p Giang Tự Hành?

"Và tôi có thể đe dọa Giang Tự Hành bằng gì?

“Anh đã nói rồi, anh ta coi đôi tay của mình như mạng sống, ngay cả đôi tay của mình cũng không cần, tôi còn có thể uy h.i.ế.p anh ta cái gì nữa?

"Đội trưởng Hạ, anh đánh giá tôi quá cao rồi."

Đội trưởng Hạ lại nghẹn ngào.

Anh ta cảm thấy Vân Mộ Kiều nói đúng.

Là một bác sĩ, đôi tay của Giang Tự Hành là thứ anh ta coi trọng nhất.

Dùng tay uy h.i.ế.p anh ta cũng được, nhưng còn có thể dùng cái gì uy h.i.ế.p anh ta hủy diệt đôi tay?

Vân Mộ Kiều không cho đội trưởng Hạ một cơ hội để thở, cô quay lại hỏi: “Cảnh sát Hạ, nếu Trử Anh Lam đã khai rằng chính Úc Noãn Noãn và Giang Tự Hành gây tai nạn do lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ chạy, vậy xin hỏi các anh đã làm rõ sự thật chưa?”

“Chị Ninh của tôi hiện giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vậy các anh khi nào mới có thể cho tôi một lời giải thích về chị ấy?

“Vì một đoạn video giám sát không thể chứng minh được gì, và vì mấy câu nói của một kẻ tội phạm say rượu bỏ chạy, các anh chẳng có chứng cứ gì mà đã vội vàng mời tôi đến đây để thẩm vấn, yêu cầu tôi thừa nhận tội cố ý gây thương tích, các anh thấy như vậy có hợp lý không?!”

Đội trưởng Hạ sắc mặt trở nên khó chịu.

Chính vì không có chứng cứ nên anh ta mới vội vàng đưa người đến đây sau khi Giang Tự Hành mở miệng, hy vọng có thể tìm được một khe hở qua cuộc thẩm vấn đột xuất.

Nhưng giờ đây anh ta lại chẳng thu được gì, ngược lại còn bị Vân Mộ Kiều dẫn dắt theo chiều hướng khác.

Đội trưởng Hạ xoa xoa mũi, hạ thấp giọng giải thích: “Cái này… mỗi chuyện đều có lý do của nó, vụ tai nạn giao thông chúng tôi cũng đang điều tra cấp tốc tồi.”

“Vụ án cố ý gây thương tích này cũng rất nghiêm trọng, hy vọng cô Vân hiểu cho.”

Vân Mộ Kiều không hề tỏ ra dễ chịu.

“Cảnh sát Hạ, tôi hiểu tâm trạng của anh khi muốn phá án, nhưng đó không phải lý do để anh tùy tiện đổ tội cố ý gây thương tích lên đầu tôi.”

Đội trưởng Hạ nhìn Vân Mộ Kiều với nụ cười đầy châm biếm, cả người cảm thấy lạnh lẽo.

Giống như bị lạc vào một đầm lầy tăm tối, mất hết phương hướng.

 

Loading...