Bạch Nguyệt Quang - Chương 161: Để Trì Tiện Tiếp Tục Làm Trâu Ngựa Ở Lưu Quang Thêm Một Thời Gian Nữa

Cập nhật lúc: 2025-04-13 02:16:10
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày Giang Tự Hành được chẩn đoán mắc chứng tinh thần phân liệt, thì đúng lúc Trì Ninh tình trạng có chuyển biến tốt, được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thông thường.

Vân Mộ Kiều đã mua một chậu hoa lan, loài hoa mà Trì Ninh yêu thích nhất, mang đến phòng bệnh của Trì Ninh.

Cùng lúc đó, Chu Dục Bá đến thông báo cho Trì gia về kết quả điều tra vụ tai nạn xe.

Vân Mộ Kiều vừa nói chuyện với Trì Ninh, vừa lắng nghe tiếng động ngoài phòng.

Chu Dục Bá nói với Trì Yến Tiêu: “Theo kết quả điều tra của cảnh sát hiện tại, người lái xe tông phải Trì Ninh tối hôm đó là Úc Noãn Noãn.

“Nhưng lúc đó, Úc Noãn Noãn đang bị Giang Tự Hành đe dọa về mặt an toàn cá nhân, việc bỏ trốn sau đó cũng là vì bị Giang Tự Hành điều phối, vì vậy trách nhiệm chủ yếu thuộc về Giang Tự Hành .

“Qua đánh giá của đội ngũ y tế chuyên nghiệp, Giang Tự Hành mắc bệnh tinh thần phân liệt nghiêm trọng, rất có thể lúc xảy ra tai nạn anh ta đang trong trạng thái phát bệnh. Phía chúng tôi sẽ hoàn tất các tài liệu, chuyển giao cho Viện Kiểm sát, và nộp đơn yêu cầu tòa án áp dụng điều trị bắt buộc.”

Chu Dục Bá vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Trì Yến Tiêu và Thôi Phương Phi.

Anh ta lo lắng rằng họ sẽ không thể chấp nhận kết quả này và sẽ làm ầm lên.

Trì Yến Tiêu và Thôi Phương Phi đều là những người có phong thái, không làm ra hành động ồn ào.

Thôi Phương Phi lau nước mắt, nắm chặt khăn tay, nói với giọng căm phẫn: “Họ đã hại Ninh Ninh thành ra như thế này, chẳng lẽ chỉ một câu nói nhẹ nhàng rằng anh ta là một bệnh nhân tâm thần thì không cần chịu trách nhiệm gì sao?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trì Yến Tiêu ôm Thôi Phương Phi an ủi.

“Đừng khóc nữa, để Ninh Ninh nghe thấy sẽ buồn đó.”

Ông quay đầu nhìn Chu Dục Bá, giọng đầy cay đắng hỏi: “Còn Úc Noãn Noãn thì sao? Cô ta sẽ bị xử lý thế nào?”

Chu Dục Bá có chút không dám nhìn vào mắt Trì Yến Tiêu.

Anh ta khó khăn mở lời: “Vì cô ấy cũng là nạn nhân, cho nên... e rằng không thể truy cứu trách nhiệm của cô ấy.”

Thôi Phương Phi cúi đầu trong vòng tay của Trì Yến Tiêu, lưng bà càng run lên mạnh hơn.

Chu Dục Bá cảm thấy trong miệng mình toàn là vị đắng.

Anh ta không thể thốt ra nổi một lời an ủi.

Nếu là người bình thường, anh ta còn có thể khuyên họ kiện dân sự, yêu cầu bồi thường tiền bạc.

Nhưng Trì gia không thiếu tiền.

Tiền bạc không thể an ủi họ.

Và những gì họ đang tìm kiếm đó là—sự thật và công lý—anh ta lại không thể mang lại.

Hai người gây ra tai nạn này, một là bệnh nhân tâm thần, một là người bị bệnh tâm thần quấy rối, trong lúc hoảng loạn mới gây ra thảm kịch.

Anh ta không thể truy cứu trách nhiệm của ai, chỉ có thể để Trì Ninh, người vô tội, chịu thiệt lớn.

Trì Yến Tiêu vỗ nhẹ lên vai vợ mình, an ủi: “Ninh Ninh nếu đã qua khỏi kiếp nạn này, nhất định sẽ có phúc về sau. Cố gắng nhìn về phía trước thôi.”

Thôi Phương Phi lúc này mới dần dần ngừng khóc.

Trước khi Chu Dục Bá và Hạ Phương Đình rời đi, Trì Yến Tiêu hỏi một câu cuối cùng.

“Dục Bá, người phụ nữ độc ác thay người khác gánh tội, chắc chắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật chứ?”

Chu Dục Bá gật đầu: “Ông Trì yên tâm, đối với Trử Anh Lam, chúng tôi có đủ chứng cứ chứng minh cô ta đã cản trở công lý, và sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với cô ta.”

Sau khi nói xong câu này, ánh mắt Chu Dục Bá vô thức rơi vào người Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều cảm nhận được ánh mắt của anh ta, nhưng không đáp lại.

Cho đến khi tiếng cửa phòng bệnh đóng lại, cô mới ngẩng lên nhìn qua đó.

Cô nhìn vào cánh cửa đã đóng.

Và Trì Ninh cũng đang nhìn cô.

Đột nhiên ánh mắt của cô va phải cái nhìn sắc bén của Trì Ninh, tim Vân Mộ Kiều đập mạnh một cái.

Cô nở một nụ cười có phần ngốc nghếch với Trì Ninh, căng thẳng đưa tay chỉnh lại những chùm hoa lan đang rủ xuống, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.

Nhưng vì tâm trạng bất ổn, tay cô không kiểm soát được lực, trực tiếp làm rơi một bông hoa đang nở.

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, trong lòng càng hoảng loạn hơn.

Cô vội vàng tranh thủ lúc không ai để ý, luống cuống giấu bông hoa đã rụng vào lòng bàn tay.

Cô đưa tay ra sau lưng, tiếp tục câu chuyện trước đó.

“Chị Ninh, nhân danh chậu hoa này, chị khuyên anh cả đi, bảo anh ấy nhanh chóng cạo râu, quay lại làm việc ở Lưu Quang đi…”

“Em và Trì Tiện đã tách văn phòng làm việc một tuần rồi, hiệu suất công việc của em giảm đến 80%!”

“Cứ thế này, Xuân Phong và Kiều Mộc sẽ đuổi em ra khỏi công ty mất.”

Trì Tiện đứng bên cạnh Vân Mộ Kiều, nghiêm túc gật đầu phụ họa.

“Kiều Kiều nói đúng!”

【Nhanh chóng để Trì Dị quay lại công ty đi!】

【Mình muốn về Tiện Kiều , hôn vợ yêu của mình rồi~】

【Hơn nữa, công việc ở Lưu Quang nhiều như vậy, khiến mình mỗi ngày phải làm thêm giờ đến khuya, nơi làm việc kiểu gì thế không biết?!】

Trì Dịch bị họ người tung kẻ hứng làm mặt mũi tối đen lại.

Trì Dị lườm một cái, nói: “Anh và Ninh Ninh đã làm việc cho Lưu Quang mấy năm rồi, chưa từng phàn nàn gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-161-de-tri-tien-tiep-tuc-lam-trau-ngua-o-luu-quang-them-mot-thoi-gian-nua.html.]

“Thỉnh thoảng gọi em đi làm thay, có sao đâu? Sao nhiều lời thế?”

Trì Tiện thì thầm lầu bầu: “Nhưng em có người yêu, còn hai người thì không có.”

Trì Dịch cảm thấy mình bị nói trúng chỗ ngứa.

Sao lại có thể công kích cá nhân thế này cơ chứ?

Trì Dịch ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu làm nũng.

“Anh muốn ở với Ninh Ninh, không có thời gian đi làm.”

“Hai đứa không muốn làm việc thì cứ bắt ba quay lại đi.”

“Dù sao vụ án cũng đã điều tra rõ rồi, ông ấy giờ không có việc gì làm nữa.”

Trì Yến Tiêu lúc này đang ôm vợ, âu yếm: “Đúng là đứa con bất hiếu!”

“Ta đã chuẩn bị nghỉ hưu sớm rồi, vậy mà con còn mong ta, cái thân già này, xông ra tuyến đầu, đúng là làm ta c.h.ế.t vì hiếu thảo rồi!”

Trì Tiện là một đứa con hiếu thảo, anh và ba anh về cùng một chiến tuyến.

“Ba phải ở với mẹ, còn chị Ninh hoàn toàn không muốn người đàn ông râu ria lôi thôi, không biết chăm chút bản thân như anh ở cùng đâu, nên anh quay về làm việc là hợp lý nhất.”

“Nếu anh thật sự thích ở bệnh viện, nhất quyết phải ở bên giường bệnh của chị Ninh, em có thể cho người chuyển văn phòng của anh tới đây.”

“Vừa có thể ở bên chị Ninh, vừa không ảnh hưởng công việc.”

“Nếu cần đi công tác, em và Kiều Kiều có thể đến thay anh chăm sóc chị Ninh!”

Trì Dịch nghẹn lời không nói được gì.

Nhìn xem, đây là lời nói của một người em trai sao?

Thấy Trì Dịch bối rối, Trì Ninh ngồi im cười thầm.

Trì Tiện và Trì Dịch đồng thời tỏ vẻ oan ức nhìn Trì Ninh, cầu xin cô làm trọng tài.

“Chị Ninh, chị quản anh ấy đi!”

“Ninh Ninh, em quản cái đồ ngu ngốc này đi!”

Trì Tiện và Trì Dịch như hai đứa trẻ tranh cãi, ngồi cách nhau ra, không ai thèm để ý đến ai.

Trì Ninh không muốn can thiệp vào cuộc tranh chấp của họ, vẫy tay đuổi họ đi, rồi kéo Vân Mộ Kiều lại nói chuyện.

Trì Ninh cố gắng hỏi thăm những việc xảy ra trong mấy ngày qua từ miệng Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều lảng sang chuyện khác, không tiết lộ gì cho cô.

Trì Ninh tức giận: “Kiều Kiều, bây giờ đến lời của chị cũng không nghe sao?”

Vân Mộ Kiều vì thấy cô không thể dậy được nên chẳng sợ gì nữa.

“Chị Ninh, chị yên tâm dưỡng bệnh đi, những chuyện bên ngoài cứ để bọn em lo.”

“Em cam đoan sẽ không làm chuyện gì gây rối đâu!”

Trì Ninh giận đến mức không muốn nói chuyện nữa, nhắm mắt làm ra vẻ đã ngủ.

Nhưng khi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nhịn được nói một câu: “Chú ý bảo vệ bản thân nhé!”

Vân Mộ Kiều cười hớn hở đáp lại: “Tụi em biết rồi chị !”

Trì Ninh nhìn bóng dáng Vân Mộ Kiều và Trì Tiện rời đi, ánh mắt cô sâu thẳm.

Cô quay đầu nói với Trì Dịch: “Anh kể hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua cho em đi, em sẽ đứng về phía anh, để Trì Tiện tiếp tục làm trâu ngựa ở Lưu Quang thêm một thời gian nữa.”

Trì Dịch có chút do dự.

Trì Ninh lập tức bổ sung: “Nếu không, ngày mai anh về đi làm, sau này đừng đến gặp em nữa!”

Trì Dịch lập tức nhượng bộ: “Được rồi!”

Vân Mộ Kiều biết rằng những việc cô làm chắc chắn không thể qua mắt Trì Ninh.

Cô chỉ là không thể nói ra mà thôi.

Trì Ninh không giống Trì Tiện, cũng không giống Cố Mẫn Mẫn.

Trì Ninh không biết cô xấu xa đến mức nào.

Cô không thể trực tiếp nói với Trì Ninh những thủ đoạn tàn độc của mình, những âm mưu xấu xa.

Cô không thể nói cho Trì Ninh biết, rằng cô đã đeo nhẫn tát Trử Anh Lam một cái, làm xước mặt cô ta.

Cũng không thể nói rằng cô đã đe dọa và dụ dỗ Trử Anh Lam kéo Giang Tự Hành và Úc Noãn Noãn vào cuộc.

Cô càng không dám nói cho Trì Ninh biết, rằng cô và Cố Mẫn Mẫn đã làm gì với Giang Tự Hành và Úc Noãn Noãn.

Và việc cô cầm những thứ đó, ép Giang Tự Hành tự hủy hoại đôi tay mình.

Còn chuyện cô lén lút thay thuốc của Úc Noãn Noãn, khiến mặt cô ta bị biến dạng, cô càng không dám nói ra.

Với những hành động tàn ác như thế, cô còn không dám nói ra.

Huống hồ cô đã từng bước dẫn dắt Giang Tự Hành và Úc Noãn Noãn vào cái bẫy mình đã dày công chuẩn bị, gợi ý Giang Tự Hành giả điên để giúp Úc Noãn Noãn thoát tội, đưa mình vào bệnh viện tâm thần.

Tự mình phân tích những hành động xấu xa của mình thực sự là tàn nhẫn.

 

Loading...