Bạch Nguyệt Quang - Chương 163: Tự Tìm Cơm Chó!
Cập nhật lúc: 2025-04-14 00:45:00
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đến bãi đậu xe, Chu Dục Bá đang dựa vào chiếc G-Class của anh ta, hút thuốc.
Khi thấy họ đến, Chu Dục Bá lập tức dập điếu thuốc và đứng thẳng dậy.
Vân Mộ Kiều khẽ nép vào lòng Trì Tiện và nói: “Trì Tiện, anh… đừng học thói hư hút thuốc nhé.”
Câu nói vừa mới bắt đầu, Vân Mộ Kiều đã ngừng lại.
“Gì cơ?” Trì Tiện hỏi.
Vân Mộ Kiều cười và lắc đầu: “Không có gì, không có gì đâu.”
Cô đột nhiên quên mất rằng, loại đồ vật gây nghiện này, Trì Tiện tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến.
Giọng điệu của Vân Mộ Kiều đầy ưu tư và lúng túng không thoát khỏi tai của Trì Tiện.
Anh một tay nâng đôi chân của Vân Mộ Kiều, giống như đang bế một đứa trẻ, rồi ôm cô lên.
Nhìn cô, anh hỏi: "Kiều Kiều, em muốn nói gì vậy? Sao lại không nói nữa?"
Khi Chu Dục Bá vừa định bước về phía họ, đột ngột dừng lại, ho nhẹ một tiếng, quay đi không nhìn nữa.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Anh ta cảm thấy hơi bực bội.
Biết thế đã gọi điện cho Vân Mộ Kiều rồi.
Cần gì phải chờ ở bãi đậu xe làm gì?
Đúng là tự tìm cơm chó mà!
Bãi đậu xe không chỉ có mỗi Chu Dục Bá, Vân Mộ Kiều bị người ta nhìn thấy, mặt cô hơi đỏ lên.
Vội vàng vỗ nhẹ vai Trì Tiện, cô thúc giục: "Thả em xuống đi."
Trì Tiện nhất quyết không thả: "Trừ khi Kiều Kiều nói cho anh biết, vừa rồi em muốn nói gì."
【Có chuyện gì phải nói ra, không thể để trong lòng được!】
【Trên ti vi cũng thế, trong sách cũng thế. Người có miệng mà không nói, giống như câm, dễ sinh mâu thuẫn và hiểu lầm, chia tay rồi cũng không có chỗ mà khóc!】
【Mình và Kiều Kiều, tuyệt đối không thể chia tay!】
Vân Mộ Kiều: "..." Anh suy luận thế này là hơi quá rồi đấy.
Cô véo véo má Trì Tiện, nói: "Em muốn nói là trên răng cửa của anh sót một chút thức ăn thừa."
Trì Tiện giật mình: "Cái gì?!"
Nói xong, anh vội vàng im bặt, môi khép chặt.
Anh đặt Vân Mộ Kiều xuống, che miệng nói: "Anh, anh..."
Không thể nói thành lời.
Anh sắp khóc rồi.
【Xong rồi xong rồi, Kiều Kiều sẽ ghét có ấn tượng không tốt về mình mất, híc híc...】
【Sáng nay ăn cái gì mà lại khiến mình thế này? Sau này mình không ăn món đó nữa. Hừ...】
【Làm sao bây giờ? Dùng lưỡi l.i.ế.m ra hay dùng tay gỡ ra? Nếu để Kiều Kiều thấy, cô ấy chắc chắn sẽ có ấn tượng càng....hừ...】
Vân Mộ Kiều bật cười "Phụt" một tiếng.
"Đùa thôi mà, ngốc quá!"
Trì Tiện không tin, đôi mắt đỏ ửng vì lo lắng.
Vân Mộ Kiều bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, mở chế độ chụp ảnh tự sướng.
"Anh không tin thì có thể tự xem."
Trì Tiện vẫn không chịu buông tay đang che miệng, lắc đầu đến mức tóc rối lên.
Vân Mộ Kiều kiễng chân hôn lên má anh một cái.
"Không có gì đâu, em chỉ đùa thôi.”
"Hơn nữa dù có thì cũng không sao, em không ghét anh đâu."
Trì Tiện tiếp tục lắc đầu: "Nhưng thế thì không đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-163-tu-tim-com-cho.html.]
Vân Mộ Kiều kiên quyết nắm lấy tay anh, bắt anh phải buông ra.
"Cuộc đời này, ai mà không có lúc mất đi vẻ đẹp hoàn hảo?”
"Em thích anh không phải vì anh đẹp hoàn hảo, mà vì anh là anh, chỉ vậy thôi."
Trì Tiện há miệng nhỏ một chút, hỏi: "Thật không?"
Vân Mộ Kiều gật đầu nghiêm túc: "Thật mà!”
"Chẳng lẽ anh sẽ không thích em chỉ vì một ngày nào đó, em có thức ăn thừa trên răng à?"
Trì Tiện liên tục lắc đầu.
Anh tưởng tượng đến cảnh Vân Mộ Kiều có thức ăn thừa bám trên răng, hơi xấu hổ, bổ sung: "Dễ thương."
Vân Mộ Kiều vừa khóc vừa cười, ôm mặt anh và hôn lên đôi môi mềm mại hồng hào của anh vài cái.
"Anh cũng dễ thương."
Chu Dục Bá, đứng bên cạnh và lại âm thầm hút một điếu thuốc, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, bước đến đầy tức giận.
Anh ta ném một câu "Trử Anh Lam muốn gặp cô một lần", rồi lập tức nhảy lên xe, không quay đầu nhìn lại.
Còn lại Vân Mộ Kiều và Trì Tiện nhìn nhau ngơ ngác.
“Người này thật kỳ lạ, chỉ một câu như vậy mà không thể nhắn tin qua WeChat sao? Tại sao phải đến tận nơi nói?”
Trì Tiện chu miệng nói: “Vì anh ta biến thái!”
Vân Mộ Kiều không vội đi gặp Trử Anh Lam.
Ngày hôm sau, Chu Dục Bá gửi tin nhắn cho cô, hỏi: "Trử Anh Lam yêu cầu gặp cô, sao cô không đi?"
Vân Mộ Kiều thấy tin nhắn, không khỏi cười nhạt.
"Cô ta là gì của tôi?”
"Muốn gặp tôi thì tôi phải đi gặp à?”
"Tôi là ba cô ta hay mẹ cô ta? Tôi không có công việc và cuộc sống riêng sao?”
"Cảnh sát Chu nếu quá rảnh rỗi thì đi quét dọn đường phố cho đỡ rảnh đi, suốt ngày thích gây chuyện và xen vào việc của người khác."
Sau đó, Chu Dục Bá không nhắn tin cho Vân Mộ Kiều về chuyện này nữa.
Mà đều nhờ Trần Dục Minh và Hạ Phương Đình nói với Vân Mộ Kiều.
Bị làm phiền suốt mấy ngày, Vân Mộ Kiều mới miễn cưỡng đồng ý đi gặp Trử Anh Lam.
Đi gặp Trử Anh Lam, thực ra luôn nằm trong kế hoạch của Vân Mộ Kiều.
Sau khi đã vất vả chuẩn bị mọi thứ, cuối cùng mọi chuyện cũng đâu vào đó, cô đương nhiên phải tự mình đi cho Trử Anh Lam một đòn cuối.
Cô không đi ngay khi Chu Dục Bá nhắc đến, chỉ là muốn cho anh ta một bài học.
Vân Mộ Kiều không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.
Những lần trước đến đồn cảnh sát, đều là cô nể mặt cảnh sát.
Bằng không, với những chứng cứ không đáng gì của họ, đến ánh mắt của cô cũng chẳng có.
Khoảng cách giữa lần gặp Trử Anh Lam trước đó và lần này chưa đầy nửa tháng.
Vân Mộ Kiều vẫn rạng rỡ như xưa.
Còn Trử Anh Lam đã trở nên tiều tụy như một bà cô.
Vết thương trên mặt cô ta đã đóng vảy màu đỏ sẫm, mỗi khi nói chuyện, cơ mặt cũng co giật theo.
Kết hợp với đôi mắt mờ đục thiếu sức sống, càng khiến cô ta trông đáng sợ và rùng rợn hơn.
Vân Mộ Kiều nhìn cô ta.
Cảm thấy tiếc nuối.
Cũng cảm thấy cái gọi là báo ứng này còn chưa đủ.
Cô vốn muốn giúp Trử Anh Lam.
Cô hy vọng Trử Anh Lam sẽ rời xa vũng lầy này, tìm kiếm cuộc sống của riêng mình.
Ai ngờ, Trử Anh Lam lại tự mình nhảy vào, không thể thoát ra được nữa.