Bạch Nguyệt Quang - Chương 194: Khoản Năm Triệu Dư Ra Kia, Chính Là ‘Phí Tình Cảm’ Mà Anh Chu Dành Riêng Cho Cô

Cập nhật lúc: 2025-04-19 03:56:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Mộ Kiều dẫn theo Chân Thuận và Giả Nghịch đi vào phòng 888 của Lạc Nhật , thấy Lệ Hoài ngồi như chủ nhân, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Những người đàn ông bên cạnh Úc Noãn Noãn đã gần như đều bị loại bỏ hết, Lục Cẩn bận rộn tranh đấu với Úy Lam, bận giải thích với đối tác, không có thời gian đi cùng cô ta đến Lạc Nhật.

Cô ta chỉ có thể bám chặt lấy Lệ Hoài, người mới quen.

Vân Mộ Kiều đi đến ghế sofa đơn quen thuộc của mình và ngồi xuống.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Cô Úc có thể tìm được một người đàn ông có phẩm chất như thế này để làm bạn, tôi nghĩ cô thực sự không thiếu tiền, chi bằng trả hết tiền nợ trước đi.”

“Để tôi không phải làm phiền cô mãi, tôi làm phiền rồi cô cũng sẽ không thoải mái.”

Vân Mộ Kiều không nhìn Lệ Hoài lấy một cái.

Cô thẳng thắn coi anh ta như là người đi theo phục vụ Úc Noãn Noãn tại Lạc Nhật .

Úc Noãn Noãn hoảng hốt vội vàng xua tay, gấp gáp giải thích: “Đừng nói bậy, anh Lệ Hoài không phải người như cô nghĩ đâu.”

Lệ Hoài, người bị Vân Mộ Kiều coi như người đi theo cao cấp, lại rất bình tĩnh.

“Cô Vân, chào cô, tôi là chủ sở hữu của Lạc Nhật .”

“Cô có thể gọi tôi là Lệ Hoài hoặc Arthur.”

Sau khi tự giới thiệu xong, anh ta nhướng mày, nhẹ nhàng cười và nói ra một câu.

Úc Noãn Noãn nhìn Lệ Hoài mà ngơ ngẩn.

Cô ta biết thân phận của Lệ Hoài không đơn giản, nhưng không ngờ anh ta lại là ông chủ đứng sau Lạc Nhật .

Và câu nói mà Lệ Hoài vừa nói, cô ta không hiểu, khiến cô ta cảm thấy bất an.

Úc Noãn Noãn không hiểu câu đó, nhưng Vân Mộ Kiều, người đã sống ở nước Y năm năm, lại hiểu rõ.

—— Cô cáo nhỏ, tôi sẽ thuần phục cô!

Lông mày Vân Mộ Kiều hơi nhíu lại, nhưng cô không để ý đến Lệ Hoài, cũng không phản ứng lại anh ta.

Cô giống như không nghe thấy câu nói của Lệ Hoài, tiếp tục nói với Úc Noãn Noãn: “Cô Úc, tôi không quan tâm anh ta là ai, tôi chỉ muốn biết khi nào cô sẽ trả hết tiền nợ cho Xuân Phong và Kiều Mộc.

“Lần trước ở đây, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ với cô rồi.”

“Cô đã tự nói với tôi, sẽ nói rõ với Lục tổng và chuyển tiền vào tài khoản của Xuân Phong và Kiều Mộc.

“Nhưng giờ đã gần nửa tháng trôi qua, Xuân Phong và Kiều Mộc vẫn chưa nhận được một xu từ cô và Lục tổng.”

“Hiệu suất như vậy thực sự khiến tôi thất vọng!”

Úc Noãn Noãn cắn môi dưới, khổ sở cựa quậy người.

Cô ta nhìn Lệ Hoài với ánh mắt đầy hy vọng, mong anh ta giúp mình giải vây.

Lệ Hoài không làm cô ta thất vọng.

Anh ta mỉm cười nói: “Cô Vân cũng là người làm kinh doanh, chắc hẳn hiểu được tám mươi triệu tệ không phải là một số tiền nhỏ, Úc Noãn Noãn trễ một hai tuần là chuyện bình thường.”

“Cô Vân sao lại phải hung hăng như vậy?”

Vân Mộ Kiều không quan tâm đến cách Lệ Hoài gọi cô.

Cô thẳng thắn đáp: “Đơn giản là vì phẩm hạnh và uy tín của Cô Úc không đáng để tôi tin tưởng.”

“Nếu anh Lệ thật sự quan tâm đến cô Úc, anh có thể giúp cô ấy trả nợ.”

“Sau đó anh Lệ sẽ là chủ nợ của cô Úc, muốn cô ấy kéo dài bao lâu cũng được.”

Lệ Hoài không ngờ Vân Mộ Kiều lại không để lại chút mặt mũi nào.

Nhưng anh ta cũng không có ý định giúp Úc Noãn Noãn trả khoản nợ này.

Anh ta cười không biết ngượng: “Cô Vân, cô hiểu nhầm ý tôi rồi.”

“Tôi nói tám mươi triệu tệ phải trả một lần hết, điều này chẳng dễ dàng gì với ai cả.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Có lẽ có thể cho phép Noãn Noãn trả dần.”

Vân Mộ Kiều vẫn không có vẻ mặt tốt gì cho anh ta.

“Trả dần cũng không phải không được.”

“Nhưng chia làm bao nhiêu lần, kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng phải nói rõ chứ, đúng không?”

“Cô Úc có thể không cứ mãi lấy lý do không gom đủ tám mươi triệu tệ để kéo dài với tôi chứ?”

Lệ Hoài quay đầu nhìn về phía Úc Noãn Noãn, mỉm cười nói: “Noãn Noãn, cô Vân đã nhượng bộ rồi, cô cũng nên thể hiện chút thành ý để cô vân thấy chứ.”

Úc Noãn Noãn mặt tái nhợt lấy ra bộ “Hoa Hồng Mộng Mơ”.

“Vân Mộ Kiều, tôi có thể trả cho cô bốn mươi triệu trước được không? Còn lại bốn mươi triệu, để tôi gom dần.”

“Chắc chắn sẽ không để cô chờ lâu đâu, nhất định không để cô chờ lâu!”

Lục Cẩn không chịu giúp đỡ, nhưng cô ta vẫn còn Lệ Hoài.

Lệ Hoài đã nói, có công việc lương cao sẽ giới thiệu cho cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-194-khoan-nam-trieu-du-ra-kia-chinh-la-phi-tinh-cam-ma-anh-chu-danh-rieng-cho-co.html.]

Cô ta tin, chắc chắn rất nhanh sẽ trả được số tiền còn lại.

Vân Mộ Kiều biết rõ suy nghĩ trong lòng Úc Noãn Noãn.

Cô ta chỉ muốn dựa vào Lệ Hoài để kiếm tiền thôi.

Nhưng số tiền này, cô ta phải có mạng để kiếm, cũng chưa chắc có mạng để tiêu.

Vân Mộ Kiều liếc mắt qua bộ “Hoa Hồng Mộng Mơ”.

Cười khẩy nói: “Cô Úc, cô định dùng bộ trang sức này để trả nợ bốn mươi triệu tệ sao?”

Úc Noãn Noãn nhìn cô đầy khẩn thiết.

“Đúng.”

“Cô biết đấy, bộ ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ này là anh Dục Bá đã bỏ bốn mươi triệu tệ mua tại buổi đấu giá, tôi tuyệt đối không lừa cô đâu.”

Vân Mộ Kiều lắc đầu.

“Cô Úc, bộ ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ này quả thực là anh Chu đã bỏ ra bốn mươi triệu tệ để đấu giá mua, điều đó không sai.”

“Nhưng nó ở tay tôi, thì không đáng bốn mươi triệu tệ.”

“Nó chỉ giá tối đa ba mươi lăm triệu thôi.”

“Nếu cô Úc đồng ý, tôi sẽ nhận bộ ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ này, coi như thanh toán ba mươi lăm triệu tệ nợ được không?”

Úc Noãn Noãn tức giận.

“Cô đang coi thường tôi không hiểu gì phải không?”

“Đồ mà anh Dục Bá mua với giá bốn mươi triệu tệ, tại sao cô lại nói là ba mươi lăm triệu tệ là ba mươi lăm triệu tệ được?”

Giảm năm triệu tệ, cô ta lại phải bù thêm năm triệu tệ.

Hiện tại, cô ta khó khăn lắm mới gom được số tiền còn lại, chứ đừng nói gì đến việc gom thêm năm triệu tệ nữa.

Vân Mộ Kiều lắc đầu.

“Cô Úc, nếu cô nghĩ tôi đang lừa cô, thì cô có thể tự mình bán đi.”

“Xem thử có ai trả giá cao hơn ba mươi lăm triệu tệ không.”

Bộ trang sức này, lúc trước là mẹ cô mua tại buổi đấu giá từ thiện với giá ba mươi lăm triệu tệ, đã là giá mua vượt quá rồi.

Úc Noãn Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y mà không nói gì.

Cô ta cũng từng liên hệ với người mua.

Nhưng tất cả những người đưa ra giá, đều không vượt quá ba mươi lăm triệu tệ.

Cô nghĩ Vân Mộ Kiều không biết, nên trực tiếp dùng bộ “Hoa Hồng Mộng Mơ” để trả bốn mươi triệu tệ, sẽ tiết kiệm được rất nhiều.

Khi thấy Úc Noãn Noãn lộ ra vẻ mặt lo lắng, Vân Mộ Kiều biết ngay là cô ta đã liên hệ qua người khác để thẩm định giá rồi.

Cô cười nhạo càng rõ ràng hơn.

“Cô Úc, bộ trang sức này vốn là anh Chu để lại cho cô để tỏ tình.

“Bốn mươi triệu, số tiền vượt ra ngoài năm triệu tệ kia, chính là sự bày tỏ tình cảm của anh Chu dành cho cô.”

“Nếu gặp người không yêu cô, số tiền tình cảm gắn liền với bộ trang sức này sẽ biến thành bong bóng vô giá trị.”

Vân Mộ Kiều bắt chéo chân, giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng.

“Vì vậy cô Úc, cô có thể dùng đồ để trả nợ.”

“Dùng bộ ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ để thanh toán ba mươi lăm triệu tệ nợ.”

“Số tiền còn lại bốn mươi lăm triệu tệ, tôi có thể cho cô thêm thời gian để gom đủ.”

Úc Noãn Noãn đưa bộ “Hoa Hồng Mộng Mơ” cho Vân Mộ Kiều.

Để trừ đi ba mươi lăm triệu tệ nợ.

Cô ta trong lòng dù không nỡ, nhưng vẫn phải chịu đựng mà làm.

Vì Vân Mộ Kiều đã nói với cô ta: “Cô Úc, tôi chỉ cho cô cơ hội này thôi.”

“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, sẵn sàng bỏ ra ba mươi lăm triệu tệ để mua bộ trang sức này, nhưng ngày mai chưa chắc tôi còn muốn nữa.”

“Đến lúc đó, nếu tôi ra giá thấp hơn, cô Úc hối hận cũng vô dụng thôi.”

Úc Noãn Noãn nghiến răng, cố gắng cắn răng, đẩy bộ “Hoa Hồng Mộng Mơ” về phía Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều lần này không lừa cô ta.

Vân Mộ Kiều viết cho cô ta một biên lai nhận tiền ngay trước mặt cô ta.

Vân Mộ Kiều đưa biên lai nhận tiền cho Úc Noãn Noãn, mỉm cười nói: “Cô Úc, hy vọng cô có thể nhanh chóng gom đủ bốn mươi lăm triệu tệ còn lại.

“Khi chúng ta đã thanh toán xong nợ nần, cô sẽ không phải gặp tôi thường xuyên như vậy nữa.”

Úc Noãn Noãn nắm chặt biên lai nhận tiền, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống.

 

Loading...