Bạch Nguyệt Quang - Chương 95: Vết thương ở lưng, anh cởi quần làm gì?
Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:15:59
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện rời đi, những người khác cũng lần lượt ra ngoài.
Úc Noãn Noãn ngồi thẫn thờ trước giường bệnh, một mình đối diện với đống hỗn độn trước mắt.
Khi bình tĩnh lại hoàn toàn, cô ta bắt đầu hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra và không khỏi rùng mình sợ hãi.
Có vẻ như cô ta đã liên tục đi theo nhịp điệu của Vân Mộ Kiều .
Khi bước vào cửa, Vân Mộ Kiều đã dùng thái độ kiêu ngạo để chọc tức cô và Lục Cẩn.
Sau đó, nhân danh phản kích, làm rối loạn tâm trí Úc Noãn Noãn.
Sau khi báo cảnh sát, Vân Mộ Kiều lại thể hiện như thể rất quen biết với Trần Dục Minh và lão Trương, ép Úc Noãn Noãn sốt ruột hoẳng loạn, buộc phải dùng thẻ kỹ năng để cứu vãn tình thế.
Vân Mộ Kiều làm như vậy, liệu có phải đã biết cô ta có hệ thống không?
【Hệ thống, Vân Mộ Kiều có hệ thống không?】
Chỉ những người sở hữu hệ thống mới biết được sự tồn tại của hệ thống.
【Qua kiểm tra, không phát hiện dấu vết của hệ thống AI cao cấp khác.】
【Nhưng không loại trừ khả năng tồn tại hệ thống AI cao cấp khác.】
【Ý là sao? Còn có hệ thống có thể thoát khỏi tầm mắt của bạn ư?】
【Chỉ khi kí chủ động sử dụng chức năng của hệ thống, mới để lại dấu vết sử dụng, lúc đó tôi mới có thể phát hiện sự tồn tại của đối phương.】
Úc Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi.
Sức mạnh của hệ thống không phải những người như họ, những người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cô ta không tin có người nào khi sở hữu hệ thống mà có thể kiềm chế không sử dụng nó.
Cô ta không tin rằng Vân Mộ Kiều có khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ như vậy.
Lục Cẩn quay đầu, nhìn về phía Úc Noãn Noãn, người đã thay đổi nét mặt mấy lần.
Sau khi Vân Mộ Kiều rời đi, cảm giác đau đớn trong đầu anh ta dần dần biến mất.
Những ký ức hỗn độn như thể đã được gỡ rối, từng mớ bòng bong được sắp xếp gọn gàng trong đầu anh ta.
Cuối cùng anh ta nhận ra rằng, mình có hai ký ức của hai cuộc đời khác nhau.
Ký ức mới thêm cho anh ta biết rằng, anh ta và Úc Noãn Noãn mới là tình yêu đích thực.
Chỉ cần loại bỏ được chướng ngại vật trước mắt, họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn.
Anh ta mỉm cười với Úc Noãn Noãn, một nụ cười đầy yêu chiều, và xin lỗi cô ta.
“Là lỗi của tôi, bị Vân Mộ Kiều che mắt, khiến em phải vất vả vì tôi, còn khiến em phải đau lòng như vậy nữa.”
Úc Noãn Noãn ngẩn người một lát, rồi xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Cẩn.
“Em chỉ cần anh không sao là được, tất cả những việc này em đều làm vì anh.”
Lục Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, an ủi: “Noãn Noãn, em yên tâm, sau này tôi chỉ đối tốt với một mình em.”
Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn trong bệnh viện tâm sự với nhau, nhưng Vân Mộ Kiều thì không biết gì cả.
Cô đang nghĩ cách để gợi lời từ Chu Dục Bá.
Chu Dục Bá, tên chó bám đuôi này, có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Úc Noãn Noãn, quả là một bước đi lịch sử.
Cô cần tìm ra lý do.
Sau khi lên xe, Vân Mộ Kiều lập tức nhắn tin cho Chu Dục Phong, mời anh tối nay đi uống rượu, và nhờ anh đưa Chu Dục Bá theo.
Khi nhận được lời mời, Chu Dục Phong vui mừng khôn xiết, nhưng nghĩ đến việc phải đưa anh trai mình đi, tâm trạng của anh lập tức giảm đi một nửa.
“Chúng ta đi uống rượu, sao còn phải đưa anh tôi đi sao?”
Vân Mộ Kiều giải thích: “Tôi thấy anh ấy hôm nay không vui, nên mời anh ấy đi uống rượu để thư giãn.”
Chu Dục Phong cười chế nhạo: “Anh tôi không vui là chuyện bình thường, cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm sáu mươi ngày anh ấy không vui rồi, không cần phải an ủi.”
Vân Mộ Kiều : “Hôm nay anh ấy không vui vì thấy Úc Noãn Noãn ở bệnh viện.”
Chu Dục Phong vẫn không quan tâm: “Ha ha, ba tháng trước anh ấy còn tận mắt thấy Úc Noãn Noãn và Lục Cẩn ở cùng nhau, chỉ là đau lòng vì thất tình thôi, tự mình chịu đựng vài ngày là hết.”
Vân Mộ Kiều : “……” đúng là một người em trai tốt.
Vân Mộ Kiều chỉ còn cách sử dụng chiêu cuối: “Tôi nghe Trì Dị nói, anh của cậu mỗi khi say rượu rất ngoan, chỉ nói sự thật thôi, cậu không muốn nghe chút bí mật của anh mình sao?”
Chu Dục Phong lập tức hứng thú: “Được rồi, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa anh ấy tới!”
Chu Dục Phong hăm hở, thề rằng tối nay nhất định sẽ moi hết tất cả bí mật của anh trai mình!
He he he~
Để đảm bảo rằng mình có thể chuốc say Chu Dục Bá trong tình trạng tỉnh táo, Vân Mộ Kiều đã mời thêm một số người nữa.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, xe dừng lại đúng lúc trước cửa khu nghỉ dưỡng Tiên Vân.
Vân Mộ Kiều xuống xe, cúi đầu nhắn tin cho Cố Mẫn Mẫn và Trì Ninh, nhưng đợi một lúc chưa thấy Trì Tiện vòng qua dẫn cô lên nhà.
Cô ngạc nhiên nhìn quanh, và phát hiện Trì Tiện vẫn ngồi trong xe chưa động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-95-vet-thuong-o-lung-anh-coi-quan-lam-gi.html.]
Cô mở cửa xe, cúi người thò đầu vào hỏi anh: “Sao không xuống xe? Chân bị tê rồi à?”
Trì Tiện cúi đầu nhìn vào bảng điều khiển xe, nói: “Công ty có chút chuyện, anh đi giải quyết một chút, không lên nhà nữa.”
Vân Mộ Kiều hơi nheo mắt nhìn anh: “Chuyện gì mà gấp vậy?”
Cô chưa bao giờ thấy Trì Tiện vội vã vì công việc.
Anh luôn là người giao mọi việc cho Tô Thập An và Cố Mẫn Mẫn, tuyệt đối không tự mình nhận lấy.
Trì Tiện bắt đầu xoa xoa tay trên vô lăng: “Chỉ là chuyện nhỏ, giải quyết nhanh thôi. Kiều Kiều, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ về sau.”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nói vậy, nhưng ngay sau đó trong lòng anh lại cảm thấy có chút tủi thân.
【Kiều Kiều hồi nãy trong xe cũng không nhìn mình lấy một cái, mình muốn tìm nơi nào đó khóc một lúc!】
Vân Mộ Kiều : …… Đi đâu mà khóc? Khóc với ai? Sao không đến khóc trong lòng cô nè?
Cô khẽ ho một tiếng, nói: “Chuyện không quan trọng thì để sau đi, lên lầu với em xem thử vết thương trên lưng của anh.”
Khi ở bệnh viện trong lúc đợi Trần Dục Minh và Lão Trương đến, cô đã tìm một phòng bệnh trống để kiểm tra vết thương trên lưng Trì Tiện.
Lúc đó chỉ thấy một vết đỏ nhỏ, nhìn không nghiêm trọng lắm.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, quyết định kiểm tra kỹ hơn và bôi thuốc cho anh.
Nếu vết thương nghiêm trọng, cô sẽ gọi bác sĩ gia đình đến xử lý, hoặc có thể đưa anh về bệnh viện.
Trì Tiện là kiểu người khi được đưa ra lối thoát thì sẽ lập tức đi ngay.
Anh ngay lập tức bỏ công việc, vui vẻ bám lấy Vân Mộ Kiều đi lên lầu.
Vân Mộ Kiều cầm hộp thuốc bước vào phòng ngủ của Trì Tiện.
Trì Tiện đã ngoan ngoãn cởi hết quần áo, nằm sấp trên giường chờ cô.
Chăn chỉ che đi phần dưới eo anh, lưng trần trắng nõn lộ ra ngoài, những đường cơ bắp quyến rũ, dáng vẻ lười biếng thoải mái, khiến anh như một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng thế giới.
Vân Mộ Kiều nhướng mày, nhưng cô chẳng có tâm trạng để thưởng thức tác phẩm nghệ thuật đó.
Cô chỉ tay vào đống quần áo vương vãi dưới đất, hỏi anh: “Vết thương ở lưng, anh cởi quần làm gì?”
Trì Tiện nhanh chóng đỏ mặt: “Em bảo anh cởi hết quần áo chờ em mà.”
【Kiều Kiều thật là xấu xa mà~】
【Kiều Kiều, mau đến đây 】
【Anh đã cởi hết rồi, đảm bảo sẽ làm em hài lòng!】
Vân Mộ Kiều : “……” Đừng có suy nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn ấy nữa!
Vân Mộ Kiều mạnh mẽ xoay mặt Trì Tiện sang hướng khác, không cho anh nhìn mình.
Sau đó cô tiến lại gần để kiểm tra vết thương trên lưng anh.
Vết bầm lớn bằng nửa bàn tay, đã chuyển sang màu xanh tím.
Nhìn thấy vết thương đó, Vân Mộ Kiều không khỏi đau lòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt lên vết bầm, hỏi: “Đau không?”
Trì Tiện lắc đầu: “Không đau, chỉ cần Kiều Kiều hôn một cái là được.”
Vân Mộ Kiều cúi đầu, tiến lại gần và đặt một nụ hôn lên vết bầm đó.
Lưng Trì Tiện không khỏi run lên, không phải vì nụ hôn đó, mà là vì cảm giác ấm áp của nước mắt rơi xuống trên lưng anh.
Anh xoay người ngồi dậy, ôm Vân Mộ Kiều vào lòng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn khóe mắt cô.
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không đau chút nào. Anh chỉ muốn lừa em hôn anh thôi, đừng khóc nữa.”
Lòng Vân Mộ Kiều rung động, cô nâng mặt anh lên và hôn lên môi anh.
Cô không thể từ chối Trì Tiện khi anh còn khỏe mạnh, càng không thể từ chối khi anh ôm cô và dỗ dành cô.
Chỉ là muốn cô hôn anh thôi, chuyện này quá đơn giản.
Nhưng khi đang hôn, Vân Mộ Kiều đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Làm sao cô lại nằm xuống thế này? Quần áo trên người cô đâu mất rồi?
Mở mắt ra, cô đối diện ngay với ánh mắt đầy chiếm hữu của Trì Tiện.
Lòng Vân Mộ Kiều lại một lần nữa thắt lại.
Chết tiệt, lại bị lừa rồi!
Vân Mộ Kiều đẩy Trì Tiện ra, giọng nói mềm mại đầy tình tứ thốt ra: “Đừng quậy nữa, để em bôi thuốc cho vết thương ở lưng anh trước đã.”
Ánh mắt Trì Tiện càng tối lại, anh cúi xuống và lại chặn môi cô.
Vân Mộ Kiều : “Ừm”
Những bông hướng dương trên ban công, dưới ánh nắng, nở rộ.
Vân Mộ Kiều không còn quan tâm đến vết bầm trên lưng Trì Tiện nữa.
Cứ mặc kệ đi, với thân hình mạnh mẽ thế này của Trì Tiện, bôi thuốc chậm một chút cũng không sao đâu!