Bạch Tử Tái Sinh - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-02-17 10:42:28
Lượt xem: 378
Cậu Bạch?
Mọi người nghe thấy lời của Đạt Lan Đài đều ngẩn người.
Tề Tiêu càng ngạc nhiên hơn, nhìn Bạch Vân Thâm, tình huống này là sao vậy?
Đạt Lan Đài hơi bất ngờ, ông nhận được cuộc gọi và đã vội vã đến đây, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Là tôi dạy dỗ con gái không tốt, mới gây ra đại họa hôm nay, cậu Bạch muốn xử lý thế nào, tôi cũng sẽ không nói gì thêm.”
Tô Nhật Na đứng im, quay lại, kéo tay Đạt Lan Đài , “Ba, chính bọn họ ức h.i.ế.p con, cô gái này còn định dùng roi đánh con!”
“Hỗn láo.”
Đạt Lan Đài vung tay đẩy tay của Tô Nhật Na ra.
“Nếu con không làm sai, làm sao quý công tử và bạn của cậu ấy lại vô cớ dùng roi đánh con? Con có biết hôm nay con làm tổn thương ai không!? Còn dám ở trước mặt ta mà lật ngược sự thật, Tô Nhật Na , ta thấy con đúng là được nuông chiều quá rồi, không biết trời cao đất dày, hôm nay ta phải dạy cho con một bài học.”
Tô Nhật Na ánh mắt khẽ run rẩy: “……”
Ba cô rất hiếm khi dùng từ "quý công tử" để gọi ai.
Những người có thể được ông gọi là quý công tử, cô chẳng thấy bao nhiêu lần trong trí nhớ của mình.
Trong ký ức, những người được ba cô xem trọng đến mức như vậy…
Liệu có phải là người thương nhân ngoại quốc mấy năm trước đã giúp ba cô lên chức không!?
Nghĩ đến đây, Tô Nhật Na cảm thấy choáng váng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vân Thâm, anh chính là thương nhân ngoại quốc năm xưa!
Đúng vậy.
Tô Nhật Na đoán đúng.
Bạch Vân Thâm chính là thương nhân ngoại quốc đã giúp Đạt Lan Đài lên chức, nếu không có Bạch Vân Thâm, Đạt Lan Đài làm sao có thể ngồi lên ghế phó chủ tịch Thương hội Mông Cổ.
Nếu không có sự hỗ trợ của Bạch Vân Thâm, cuộc sống của Đạt Lan Đài đâu có dễ dàng như vậy.
Có phải chức phó chủ tịch thương hội thấp lắm không?
Ai cũng có thể ngồi vào đó sao?
Bạch Vân Thâm chính là quý nhân của Đạt Lan Đài !
Chỉ riêng việc mỗi năm Bạch Vân Thâm ký hợp đồng dầu mỏ cho thương hội của họ, nếu không có Đạt Lan Đài , sẽ có vô số người tranh nhau làm việc cho anh ta.
Đạt Lan Đài biết rằng Tô Nhật Na đã gây ra đại họa, nhưng ông không biết tình hình cho đến khi có mặt tại hiện trường và thấy Tề Hàn , ông mới hiểu cô ta đã gây ra bao nhiêu rắc rối lớn.
Người mà cô ta đánh nhầm bằng roi chính là con trai của một quan chức quan trọng ở trung ương.
Nếu chuyện này bị đổ tội, ông không gánh nổi trách nhiệm, Bạch Vân Thâm cũng không thể giúp ông giải quyết được!
Càng nghĩ, Đạt Lan Đài càng tức giận, bước tới, giơ tay tát một cái vào mặt Tô Nhật Na .
“Bốp——”
Một cái tát khiến Tô Nhật Na càng thêm choáng váng.
Cô ta đứng đó, tay ôm mặt, mắt lập tức ươn ướt.
Bao nhiêu năm nay bản thân chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy!
Đạt Lan Đài biết rằng, thay vì sau này bị cấp trên trừng phạt, bây giờ phải thể hiện thái độ xử lý vấn đề ngay lập tức.
Ông nhìn về phía Bạch Tử, người đang cầm roi, và hỏi:
“Xin hỏi vị tiểu thư này, rốt cuộc con bé nhà tôi đã gây ra chuyện gì vậy?”
Bạch Tử: “Cô ta và tôi đánh cược, nếu tôi phá được kỷ lục của cô ta, cô ta sẽ cho tôi đánh một roi, nhưng bây giờ cô ta muốn nuốt lời, không nhận thua nữa.”
“Thế này là không được!”
Đạt Lan Đài bước lên: “Cô đưa roi cho tôi, tôi sẽ đánh.”
Bạch Tử do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhật Na , dù rất muốn tự tay đánh cô ta, nhưng khi ba cô ta đã đến đây, chuyện giáo dục con cái vẫn nên để cho người lớn làm.
Cô nghĩ một lát rồi đưa roi cho Đạt Lan Đài .
Đạt Lan Đài là đàn ông, đương nhiên lực đánh không kém gì Bạch Tử.
Hơn nữa, ông muốn xử lý tốt chuyện này, chắc chắn không thể làm cho có lệ, mà phải dạy dỗ Tô Nhật Na thật nghiêm khắc trước mặt Tề Hàn và Bạch Vân Thâm.
Khi roi đã nằm trong tay Đạt Lan Đài , Tô Nhật Na nhìn thấy thì hoảng hốt.
“Ba…”
“Bốp——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-118.html.]
Tô Nhật Na chưa kịp nói hết câu, Đạt Lan Đài đã vung roi xuống, ngay lập tức trúng vào cánh tay và vai của cô.
“Á!”
Tô Nhật Na thét lên, ngã xuống đất, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.
Đạt Lan Đài thấy vậy còn định đánh thêm một roi nữa.
Nhưng bị Bạch Tử ngăn lại.
“Tôi chỉ cược với cô ta đánh một roi, một roi là đủ rồi.”
“Nếu ông muốn đánh thêm một roi nữa, thì tôi không can thiệp.”
Đạt Lan Đài nhìn Tô Nhật Na đang nằm trên đất: “Cô con gái này được gia đình cưng chiều hư, để phòng nó sau này lại gây chuyện, chi bằng cho nó một bài học ngay hôm nay. Tiểu thư, roi vừa rồi là cô và nó đánh cược, còn một roi này, là tôi thay cho cậu thiếu gia bên kia trả lại!”
Nói xong, Đạt Lan Đài lại vung roi xuống Tô Nhật Na .
Lần này, Tô Nhật Na chưa kịp hét lên đã ngất đi vì đau đớn, đủ thấy lực tay của Đạt Lan Đài mạnh mẽ đến mức nào.
Sau đó, người giúp việc đưa Tô Nhật Na rời khỏi trạm.
Đạt Lan Đài ở lại trạm, dự định tối sẽ mở tiệc chiêu đãi Bạch Vân Thâm và những người khác.
Ông luôn nghĩ rằng những người đến đây đều là bạn của Bạch Vân Thâm, mãi đến tối, khi ăn cơm, ông mới biết rằng Bạch Tử thực ra là em gái ruột của Bạch Vân Thâm.
Đạt Lan Đài nghĩ một lát, rồi lấy ra một đôi vòng bình an bằng ngọc bích tinh khiết, làm từ chất ngọc bạch ngọc, tặng cho Bạch Tử và Tề Hàn để xin lỗi Bạch Tử vì chuyện hôm nay.
Ngọc bích tốt, còn gọi là "ngọc dầu", dưới ánh sáng mờ mờ có màu vàng nhạt như mỡ đông lại.
Trong ngọc Hòa Hạ, ngọc bạch được coi là quý giá nhất, mà trong ngọc bạch, ngọc bích từ hạt chính là loại quý giá nhất.
Bạch Tử ban đầu muốn từ chối một cách lịch sự.
Nhưng không ngờ, Bạch Vân Thâm lại nói: “Bạch Tử , nhận đi.”
Dù sao thì, với mức giá mỗi năm Bạch Vân Thâm ký hợp đồng với thương hội , mua bao nhiêu ngọc bích cũng dư sức.
Vì vậy, Đạt Lan Đài tặng quà cho em gái của mình, Bạch Vân Thâm thấy đó là chuyện đương nhiên, không cần phải biết ơn.
Hơn nữa, hôm nay con gái ông ta đã gây ra chuyện lớn như vậy, Tề Hàn không để bụng là anh đã rộng lượng, nhưng chuyện này Đạt Lan Đài nhất định phải thể hiện sự thành ý.
Nghe vậy, Bạch Tử khách sáo nhận lấy.
...
Hai đôi vòng bình an đã được Bạch Tử nhận.
Buổi tối, sau bữa ăn, Bạch Tử đưa một chiếc cho Tề Hàn .
Tề Hàn nhìn vào bàn tay cầm ngọc bích của cô, “Đưa anh làm gì?”
Bạch Tử: “Anh không nghe thấy sao? Đây là để bày tỏ sự xin lỗi của họ với chúng ta, em không thể một mình nhận hết, nên em đưa anh chiếc đôi.”
Tề Hàn ngẩn ra một chút, rồi đưa tay nhận lấy viên ngọc bích từ lòng bàn tay cô.
Anh cầm ngọc dưới ánh trăng, nhìn kỹ có thể thấy cấu trúc ngọc tuyệt đẹp bên trong.
“Cánh tay của anh còn đau không?”
“Cũng đỡ rồi, em có muốn xem không?”
“À........?”
Bạch Tử ngạc nhiên.
Tề Hàn xắn tay áo lên, cho cô xem vết thương của mình.
Vết thương đã được bôi thuốc, là một vết roi dài, nhìn vào đã thấy rất đau rồi.
Bạch Tử cảm thấy hơi áy náy, dù sao Tề Hàn cũng đã thay cô chắn roi.
Tề Hàn hạ tay áo xuống: “Sao vậy, em cảm thấy áy náy sao?”
“Đương nhiên rồi, em không thích mắc nợ người khác, nhưng em cũng coi như đã giúp anh trả thù, vết thương của Tô Nhật Na chắc chắn còn nghiêm trọng hơn của anh, thật ra anh không cần phải chắn cho em, trước đây…”
Bạch Tử trước kia khi làm thế thân võ thuật đã từng chịu những vết thương nghiêm trọng hơn thế này.
Tề Hàn ngắt lời cô, cầm viên ngọc bích nhìn dưới ánh trăng, giọng anh lạnh nhạt: “Nếu anh không chắn cho em, chẳng phải em sẽ đau sao?”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“……”
Bạch Tử chợt ngừng lại.
Ánh mắt trong suốt của Tề Hàn rơi vào khuôn mặt cô: “Em sẽ có sẹo.”