Bạch Tử Tái Sinh - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:14:22
Lượt xem: 299
Tiếu Tư Lâm ngồi xổm bên cạnh, trước đó đã gọi điện.
Giờ chỉ còn đợi người Tiếu gia đến bồi thường thiệt hại cửa hàng và mang anh ta về.
Tuy nhiên, Tiếu Tư Lâm đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch. Lúc nãy khi gọi điện, anh ta đã liên lạc với người chú hai, người luôn thương yêu anh ta nhất và hiện đang có vị trí cao trong thành phố.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chỉ cần người chú đó đến, anh ta sẽ xem thử cô còn làm được gì.
Nếu để người chú biết anh ta bị đánh, khi ông ấy đến, không chỉ cửa hàng này sẽ không phải bồi thường, mà nhóm người này cũng sẽ gặp phải vận xui lớn!
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tiếu Tư Lâm đã cảm thấy vui sướng trong lòng.
Bút đã lấy xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp những thứ trong cửa hàng rồi tính toán thiệt hại.
Những món đồ mà Tiếu Tư Lâm làm hư hỏng trong cửa hàng tổng cộng khoảng gần tám mươi vạn tệ.
May mắn là các sản phẩm bị anh ta phá hỏng đều là hàng bình thường, những cây bút cao cấp mà Hồ Nhiệm tự làm đều được ông cất kỹ sau tấm bình phong, nên không bị hư hại.
Bạch Chú đi đến trước mặt Tiếu Tư Lâm , hỏi: “Này, gia đình cậu rốt cuộc khi nào mới đến?”
Tiếu Tư Lâm ngừng một chút, vô thức đưa tay che mặt.
Anh ta tưởng họ sắp đánh mình.
“... Sắp, sắp đến rồi.”
Bạch Tử: “Cậu đừng có mà bày trò gì nhé!”
“Làm sao dám, haha...”
Tiếu Tư Lâm cúi đầu, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Chờ đấy!
Chờ đến khi người chú tôi tới, Mấy người sẽ gặp họa!
Một cậu bé bê nhấc thêm vài chiếc ghế tốt từ sau tấm bình phong đến cho họ ngồi.
Tề Hàn ngồi trên ghế, tay cầm cây bút trúc vân, đánh giá một cách tỉ mỉ.
Hồ Nhiệm , thấy những lời Tề Hàn nói trước đó rất đáng tò mò, liền tiến lại hỏi: “Chàng trai, cậu nói gia đình cậu cũng có một cây bút trúc vân à?”
Tề Hàn để cây bút vào hộp, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Hồ Nhiệm .
“Đúng vậy.”
Hồ Nhiệm nhíu mày: “Vậy cây bút nhà cậu chắc chắn là giả rồi.”
Lương Trạch Tích ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, không nhịn được cười lớn.
“Tôi nói này, ông hồ, sao ông lại chắc chắn như vậy?”
Hồ Nhiệm trừng mắt nói: “Cây bút trúc vân do nhà tôi làm chỉ có hai cây thôi. Một là tôi làm, một là do ông nội tôi làm cách đây cả trăm năm. Cây của ông tôi hiện giờ đang được trưng bày trong bảo tàng. Cây của tôi ở đây, vậy nên cây của nhà cậu chắc chắn là giả.”
Lương Trạch Tích : “Vậy thì thật không dám giấu, tôi là...”
Câu nói của anh chưa nói xong thì ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh tiếng xe dừng lại.
Tiếu Tư Lâm , đang ngồi dưới đất, nhìn ra cửa với vẻ mặt đầy hy vọng.
Khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ chiếc xe, Tiếu Tư Lâm vui mừng nhảy lên.
Lập tức tràn đầy tự tin.
Chỉ tay vào Bạch Tử và nhóm người trong cửa hàng, nói: “Chú hai tôi cuối cùng cũng đến rồi! Mấy người cứ đợi đấy!”
“Chú hai! Chú đến rồi, con ở đây, họ bắt nạt con!”
Tiếu Tư Lâm chạy vội ra khỏi cửa hàng.
Bạch Chú đi theo ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, dáng vẻ thanh nhã bước xuống từ chiếc xe. Ông trông có vẻ như một người trí thức.
Tiếu Tư Lâm đứng cạnh Tiếu Khang , vẻ mặt tựa như một người có chỗ dựa mới, hoàn toàn không giống với bộ dạng yếu đuối lúc nãy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-130.html.]
Bạch Tử cũng đi về phía cửa, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, liền lên tiếng: “Ông là người Tiếu gia sao?”
Tiếu Tư Lâm kiêu ngạo đáp: “Ông ấy là chú hai của tôi! Haha.”
Bạch Tử không thèm để ý, nói: “Tôi không quan tâm ông ta là chú hai của cậu hay là ba cậu, nếu đã đến rồi thì mau chóng bồi thường đi.”
Thấy vẻ mặt của Bạch Tử, Tiếu Tư Lâm trong lòng rất tức giận.
Tiếu Tư Lâm quay đầu, nói với Tiếu Khang :
“Chú hai, chú phải giúp cháu điều tra kỹ cửa hàng này, biết đâu là cửa hàng kinh doanh không có giấy phép, còn cô ta và mấy người trong cửa hàng này, lúc nãy ở trên phố đánh cháu một trận, chắc chắn là những người không có nghề nghiệp ổn định, là những nhân tố không an toàn, chưa kể họ chắc chắn có lý lịch xấu.”
“Họ dám gây chuyện ở đây, nhất định phải điều tra thật kỹ…”
Trong khi Tiếu Tư Lâm nói, Tề Hàn và nhóm người từ trong cửa hàng bước ra ngoài.
Tiếu Khang nhận được điện thoại của Tiếu Tư Lâm đã lái xe đến. Thực ra, chuyện nhỏ như vậy ông không định tự mình đến, nhưng vì ông cũng có việc phải họp ở thành phố, nên nhân tiện ghé qua đây.
Vừa nghe Tiếu Tư Lâm nói, ông vừa liếc mắt nhìn vào trong cửa hàng.
Lúc đầu, ông nghĩ rằng một cửa hàng nhỏ như thế này, chỉ cần tìm người giải quyết là xong, nhưng không ngờ khi nhìn thấy Tề Hàn bước ra từ trong cánh cửa, ông lại ngẩn người ngay lập tức!
Khi ông nhìn thấy Tề Hàn lần đầu tiên, ông lập tức nhận ra thân phận của cậu.
Thì ra... thì ra là con trai của người đó.
Tiếu Khang không thể tin nổi, ngắt lời Tiếu Tư Lâm .
“Cháu nói họ là những người không nghề nghiệp?”
Tiếu Tư Lâm gật đầu: “Đúng vậy! Chú hai, chú nhất định phải tin lời cháu nói...”
Chỉ trong khoảnh khắc, Tiếu Khang đã hiểu, chắc chắn là đứa cháu ngốc này đã gây ra chuyện lớn rồi!
Trong lòng ông lạnh toát, không buồn nghe Tiếu Tư Lâm nói nữa, vội vàng bước đến trước mặt Tề Hàn và nhóm người của cậu.
Khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc trước đó, lần này ông thay đổi thái độ, cười nói: “Nếu tôi không nhầm, cậu đây chắc chắn là con trai của ngài Tề Hữu Vận đúng không?”
Lương Trạch Tích khẽ cười: “Ồ, anh Hàn, có người nhận ra ba anh rồi, chắc là quen biết nhỉ, haha…”
Đúng vậy, ba của Tề Hàn tên là Tề Hữu Vận .
Tề Hàn nhìn Tiếu Khang một cách lãnh đạm, hoàn toàn không có ấn tượng gì về ông ta.
Tiếu Khang vội vàng xua tay: “Không không, quen biết thì không phải, chỉ là từng có dịp gặp mặt thôi.”
Khoảng hai năm trước, thành phố tổ chức một buổi lễ tôn vinh, Tề Hữu Vận đã được mời đến làm người chứng kiến.
Là một lãnh đạo nhỏ, Tiếu Khang cũng có chụp ảnh chung với Tề Hữu Vận , bức ảnh tập thể đó ông đã đóng khung và treo ở nhà.
Dù sao thì với một người như ông, có lẽ cả đời cũng chỉ có một lần được chụp ảnh chung với người quan trọng như vậy thôi.
Tiếu Khang nhận ra Tề Hàn chỉ vì tình cờ nghe được Tề Hữu Vận nói về con trai mình, năm nay anh leo núi tuyết, còn được một biên tập viên viết bài về trong mục chuyên mục của tạp chí.
Vì vậy Tiếu Khang đã âm thầm chú ý, mua tạp chí về xem.
Trong đó có một bức ảnh chân dung mờ mờ của Tề Hàn .
Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy Tề Hàn ngoài đời, ông ta mới thật sự thấy anh là một người tài năng, phong thái quý phái và khác biệt!
Tiếu Tư Lâm thấy chú hai mình không giúp đỡ mình mà lại đi trò chuyện với người khác, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bước tới kéo kéo tay áo của Tiếu Khang : “Chú hai, chú làm gì vậy, chính bọn họ lúc nãy đã xúc phạm cháu mà…”
“Im miệng!”
Tiếu Khang quay lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tiếu Tư Lâm: “Cháu là đồ vô liêm sỉ, có mấy tháng không gặp mà cháu dám lộng hành vậy sao, cửa hàng này bị cháu phá tan như vậy mà còn dám nói người khác, mau xin lỗi! Nhanh lên!”
Tiếu Tư Lâm : “... Hả?”
“Còn hả cái gì mà hả!”
Tiếu Khang tát một cái lên mặt Tiếu Tư Lâm: “Mau xin lỗi đi!”