Bạch Tử Tái Sinh - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:12:46
Lượt xem: 274
Quý Noãn Thu : “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Lâm Vân : “Muốn Chu Hòe đến, ngoài mời Bạch Tử, thì mời Tề Hàn thử xem?”
“…
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Thôi, đừng có mời Tề Hàn .”
Tề Hàn là người lạnh lùng như vậy, Quý Noãn Thu còn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt anh.
Nếu chọc giận Tề Hàn , thì sẽ là một vấn đề lớn.
Ba cô chắc chắn sẽ tìm cô để tính sổ.
Quý Noãn Thu : “Để tôi suy nghĩ lại xem.”
Lâm Vân : “Ừm.”
……
Sau một buổi chiều làm việc, Bạch Tử cuối cùng cũng tìm ra được một manh mối.
Cô xác định được một địa chỉ IP, đó là một quán bar tên "Neon Town" ở phố Nam
Không nên chậm trễ, cô phải hành động ngay!
Khi đóng máy tính lại, Bạch Tử thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã giải quyết được một vấn đề lớn.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đóng máy, cô nhìn lên và thấy một người đàn ông không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện cô.
Cô suýt nữa thì phun cà phê ra ngoài, kinh hãi thốt lên:
“…Khụ, khụ khụ…”
Bạch Tử vội vàng nuốt lại cà phê, sau đó nhìn người đối diện, nói:
“Tề Hàn , anh ngồi trước mặt em từ lúc nào vậy?”
Tề Hàn nhìn qua tờ giấy nhỏ trước mặt cô, là những dãy địa chỉ IP mà Bạch Tử đã chép xuống trước đó.
Bạch Tử nhanh chóng thu tờ giấy lại.
Tề Hàn : “ Anh đến thư viện mượn một cuốn từ điển, vừa hay thấy em ở đây nên đến xem, cũng mới đến không lâu.”
Bạch Tử: “À, ra là vậy.”
Tề Hàn : “Anh thấy em đang viết những địa chỉ này,em định đi sao?”
Bạch Tử: “…**
Quả nhiên vẫn bị Tề Hàn nhìn thấy.
Bạch Tử vội vàng vuốt tóc, nói: “ Em chỉ viết cho vui thôi, đừng có để ý.”
Cô nghĩ chắc chắn thị lực của Tề Hàn không thể tốt đến mức có thể nhìn rõ tờ giấy được cô viết những gì.
Cô muốn xử lý chuyện chợ đen một cách riêng tư, không muốn để người khác biết, nên nếu bị Tề Hàn phát hiện, cô sẽ cảm thấy chuyện càng thêm phức tạp.
Cảm giác như bí mật của mình bị lộ ra vậy.
Bí mật mà bị quá nhiều người biết thì không còn là bí mật nữa.
Bạch Tử: “ Em đi trước đây, Hiểu Đồng còn đang đợi em.”
Tề Hàn : “Ừm.”
Tề Hàn nhẹ nhàng đáp lại.
Bạch Tử bỏ máy tính vào túi xách, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi thư viện, cô đi thẳng đến căng tin , ăn tối với Từ Hiểu Đồng rồi ra về.
Rời khỏi Trường đại học T , cô trở về nhà.
……
Trở về Bạch gia.
Bạch Tử nói dối, bảo rằng cô sẽ ra ngoài chơi với Bạch Chú và những người khác.
Vì cô cũng thường xuyên đi ra ngoài vào buổi tối, nên Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng không nghi ngờ gì, chỉ dặn cô phải về trước 10 giờ tối.
Cô gọi taxi và đi đến quán bar Neon Town.
Mặc dù cô đã có địa chỉ chính xác, nhưng quán bar này nằm trong những con hẻm chằng chịt.
Taxi không thể vào được, cô chỉ có thể xuống xe và đi bộ vào hẻm.
Những con hẻm lâu năm không có đèn đường, Bạch Tử một mình đi vào hẻm, xung quanh vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô vọng lại.
Bạch Tử đi đến cuối con hẻm, một tấm biển hiện ra trước mắt cô.
Trên đó viết hai chữ “Neon”.
"Tìm được rồi."
Cửa chính của quán bar này có chút cảm giác như các phòng hát của cả thế kỷ trước, thực sự rất cũ kỹ, lại còn mang một mùi hương tinh dầu giá rẻ.
Bạch Tử đẩy cửa bước vào.
Bên trong quán bar, thiết kế cũng giống như các phòng hát từ thế kỷ trước, ngay cả âm nhạc cũng mang một chút âm thanh xào xạc, như thể đang ở thời kỳ cũ.
Nhìn qua, không có khách, nhưng đằng sau quầy thu ngân là một người đàn ông trung niên tóc dài, đang hút thuốc và lau ly.
“Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa.”
“Nhưng bây giờ mới tám giờ.”
Nói thật, làm gì có quán bar nào đóng cửa sớm như vậy?
Bạch Tử bước đến quầy thu ngân , nhưng người đàn ông vẫn không hề nhìn cô, ánh mắt chỉ tập trung vào chiếc ly, điếu thuốc trên môi theo từng lời ông nói mà run rẩy, tro thuốc lặng lẽ rơi xuống.
“Chúng tôi không tiếp khách.”
“Ồ? Vì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-193.html.]
“Có cái gì đâu mà vì sao, cô không hiểu lời người khác nói à?”
Người đàn ông có vẻ tức giận, ánh mắt hẹp dài xuyên qua những sợi tóc nhìn cô.
Bạch Tử ngồi lên chiếc ghế cao ở quầy thu ngân , một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lùng.
Cô cong môi cười, từng lời từng chữ phát ra: “Tôi hiểu lời người nói, chỉ là không hiểu lời ông nói.”
“…”
Ý của cô là nói lời của ông không phải lời người nói, nên cô mới không hiểu.
Lời khiêu khích như vậy khiến người đàn ông đặt mạnh chiếc ly xuống bàn.
Bạch Tử lập tức nói: “Ê ê ê, cẩn thận chút, nếu làm vỡ chiếc ly thủy tinh quý giá này thì tiếc lắm đấy.”
Nói xong, mắt cô lướt quanh, phát hiện ra cầu thang bên phải dẫn lên lầu hai, liền hỏi: “Họ ở trên lầu phải không?”
Người đàn ông bất chợt khựng lại, ánh mắt không còn sự khinh thường như trước đó nữa mà là sự dò xét. Tay ông cũng âm thầm sờ đến nút báo động dưới bàn, chỉ cần có gì bất thường, ông sẽ lập tức thông báo cho những người trên lầu.
“Cô rốt cuộc là ai?”
“Đừng căng thẳng như vậy.”
Có năm người quản lý mạng lưới thông tin của chợ đen.
Họ phân tán khắp nơi trên thế giới, và chỉ gặp nhau một lần mỗi hai năm.
Thông tin mà năm người này nắm giữ giữ cho các thế lực khắp nơi trên thế giới trong một sự cân bằng mỏng manh. Lý do họ tách ra là vì không muốn bị bắt cùng lúc.
Máy chủ của kho dữ liệu " Thiên Nhãn" có ba chiếc chìa khóa.
Cứ hai năm, ba chiếc chìa khóa này sẽ được chuyển cho những người tiếp theo, năm người này sẽ luân phiên giữ.
Hôm nay là ngày họ gặp nhau để chuyển giao chìa khóa.
Địa điểm của cuộc gặp này là tuyệt đối bí mật, không bao giờ bị tiết lộ ra ngoài.
Vậy người phụ nữ trước mắt này…
Cô là ai?
Cô có vẻ không phải là khách bình thường đến quán bar uống rượu.
Bạch Tử gõ nhẹ ngón tay lên bàn, với vẻ thích thú nói: “Chi bằng ông thử đoán xem tôi là ai?”
Người đàn ông trong lòng cảnh giác, ánh mắt nhìn Bạch Tử đã mang theo sát khí.
“Tôi không thích đoán, dù cô là ai, nhưng cô sẽ sớm trở thành một xác chết…”
Vừa dứt lời, người đàn ông rút s.ú.n.g giảm thanh từ thắt lưng ra và nhằm thẳng vào Bạch Tử.
Khoảng cách gần như vậy, ông gần như không cần ngắm cũng có thể b.ắ.n trúng.
Tuy nhiên, thật kỳ lạ, hành động của Bạch Tử nhanh hơn ông một bước.
Cảm giác cơ thể của người đàn ông chững lại, trước khi ông kịp bóp cò, ông cảm thấy cổ mình lạnh toát, cúi xuống nhìn, thấy một lưỡi d.a.o nhỏ từ lúc nào đã cắm vào cổ ông.
Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể của người đàn ông.
Bạch Tử nhẹ nhàng lấy khẩu s.ú.n.g từ tay ông, chơi đùa trong tay rồi nói:
“Đừng cử động, cũng đừng rút d.a.o ra, m.á.u sẽ phun đầy đấy. Ông cũng không muốn làm bẩn chỗ này, đúng không?”
Lưỡi d.a.o rọc giấy rất sắc, nhưng Bạch Tử đã chú ý tránh các vị trí quan trọng, không gây tử vong ngay lập tức. Tuy nhiên, nếu rút ra, thì chuyện sẽ không còn chắc chắn nữa.
Cô kẹp khẩu s.ú.n.g vào sau lưng, nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian không còn nhiều.
“Tôi lên lầu trước đây. Khuyên ông là tốt nhất đừng rút d.a.o ra, nếu không sẽ c.h.ế.t đấy.”
Dứt lời, cô nhanh chóng bước lên cầu thang, mỗi bước chân như nhanh gấp đôi ngày thường, nhanh chóng lên đến tầng hai.
Tầng hai chỉ có một phòng.
Cô gõ cửa một cách lịch sự, tự giới thiệu:
“Xin chào, tôi vào nhé.”
“……”
“Cạch ——”
Cánh cửa mở ra, Bạch Tử đi vào với vẻ bình tĩnh.
Trong phòng có năm người đàn ông, nhưng trên bàn lại có sáu cốc nước. Bạch Tử lướt nhìn qua và nở một nụ cười nhạt.
Năm người đàn ông trung niên trong phòng khi nhìn thấy Bạch Tử đều vô cùng hoảng hốt.
Trong số họ, chỉ có một người là người Trung Quốc, nên khi Bạch Tử nói, cô không phải lo họ không hiểu.
“Các quý ông, thời gian không còn nhiều, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn.”
“Tôi chính là người mà các ông đang tìm - six.”
“……”
“What?”
Họ nhìn nhau, ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ trước mặt này rốt cuộc làm thế nào để lên được tầng hai?
Người đàn ông biết tiếng Trung trong số họ sững sờ, biểu cảm đầy kinh ngạc.
“Cô muốn gì?”
“ Chung sống hòa bình. Tôi muốn các ông hủy bỏ lệnh truy nã trên chợ đen.”
“Không thể nào! Cô dám xâm nhập vào hệ thống Thiên Nhãn của chúng tôi, chúng tôi không thể tha thứ cho cô.”
Bạch Tử khẽ cười, giọng nói đầy lạnh lùng:
“Vậy thì tốt thôi. Trên đường đến đây, tôi đã gửi tọa độ của địa điểm này cho bên giám sát của Interpol. Năm phút nữa, nơi này sẽ bị vệ tinh khóa vị trí. Nếu các ông không chọn chung sống hòa bình, vậy hãy để chợ đen biến mất đi.”