Bạch Tử Tái Sinh - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-02-26 08:14:25
Lượt xem: 261

Việc sang Tề gia đánh mạt chược vào mùng 3 Tết đã trở thành thói quen của mấy gia đình.

Trước đó , Bạch Tử cũng đã từng nghe Bạch Chú nhắc đến chuyện này.

Giang Quỳnh Chi hỏi: "Bạch Tử , con biết chơi mạt chược không?"

Bạch Tử mỉm cười: "Biết một chút ạ."

Theo lý mà nói, Bạch Tử không nên biết.

Nhưng vì cô có ký ức của kiếp trước, nên không chỉ biết chơi mạt chược, mà còn biết nhiều kiểu đánh bài khác.

Kiếp trước, kể từ khi cãi nhau với Trầm gia, Bạch Tử không còn về nhà đón Tết.

Giá nhà ở thành phố Q rất đắt đỏ, khi đó cô cùng một số diễn viên quần chúng thuê một căn hầm dưới đất để ở chung. Cô còn nhớ căn hầm đó từng là nơi tập luyện của một ban nhạc, nhưng ban nhạc đã giải tán, để lại rất nhiều nhạc cụ.

Những loại nhạc cụ mà Bạch Tử biết chơi đều được học từ đây.

Đàn guitar điện, trống jazz...

Những lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ chơi bài với bọn họ, ôm một túi chườm nóng trong tay, vừa đánh mạt chược vừa trò chuyện. Mọi người chơi rất nhỏ vì chẳng ai có nhiều tiền, đôi khi người thua chỉ giúp người thắng đi lấy cơm hộp mà thôi.

Họ đều là những người giống nhau, nhưng đều là người qua đường trong cuộc đời Bạch Tử.

Ở thành phố Q, không có tiền là một điều rất khó khăn, những người sống trong hầm đều là những người mang trong mình giấc mơ, nhưng giấc mơ không thể nuôi sống con người, một hai năm sau, khi nhận ra không có tương lai, họ sẽ quay lại quê nhà.

Chỉ có Bạch Tử là người kiên trì lâu nhất.

Cô còn nhớ khi người cuối cùng rời khỏi căn hầm, đã nói với cô rằng hy vọng Bạch Tử có thể kiên trì cho đến khi họ nhìn thấy cô thành công.

Bạch Tử mỉm cười, nhưng thực ra, lý do khiến cô kiên trì không phải là giấc mơ.

Vì ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước, cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô không có gia đình, trong thành phố lạnh lẽo này cũng không có nơi nương tựa. Nếu mất công việc phụ diễn, có lẽ sang tháng sau cô sẽ không đủ tiền trả tiền thuê nhà hầm.

Vì vậy, cô trân trọng từng khoảnh khắc có gia đình bên cạnh trong kiếp này.

Mùng 2 Tết.

Ba mẹ của Bạch Chú và một số người thân khác đến thăm nhà.

Giang Quỳnh Chi cùng Bạch Xuyên Hùng dẫn Bạch Tử tới giới thiệu với từng người thân, một cách rất trang trọng, để làm quen với từng người.

Những người thân này đều là những nhân vật có tiếng ở Thành phố Q .

Trước mặt người ngoài, họ có vẻ lạnh lùng và ít gần gũi.

Nhưng khi đối diện với Bạch Tử, họ chỉ là những người lớn tuổi hiền lành và hòa nhã.

Những bao lì xì từ trong túi được rút ra, dày cộp, nhét đầy, có thể thấy rõ chúng rất nặng.

Bạch Tử nhận bao lì xì đến nỗi không thể nhét hết vào túi.

Mặc dù bây giờ việc nhận lì xì có vẻ hơi sến, nhưng quy tắc Bạch gia  là, chỉ cần chưa kết hôn, mỗi năm đều sẽ nhận lì xì.

Ăn cơm trưa xong, Bạch Chú lén lút đến hỏi Bạch Tử nhận được bao nhiêu tiền.

Bạch Tử lấy ra tất cả bao lì xì đếm một lượt, nhìn đống tiền đỏ đầy tay, còn gì vui hơn việc này chứ.

Chỉ riêng tiền lì xì, Bạch Tử đã nhận gần ba mươi vạn tiền mặt.

"Anh, còn anh thì sao?"

"Anh ít hơn em, anh phát hiện ba mẹ đối xử với em rất hào phóng, cho em nhiều hơn anh tận năm vạn lận."

"……"

"Vậy bác trai cho em bao nhiêu?"

"Sáu vạn."

" Trời ơi, sao lại cho em nhiều hơn anh vậy, Bạch Tử , đưa tiền cho anh đi."

"Đưa cho anh làm gì?"

Bạch Chú rút điện thoại ra, cho Bạch Tử xem một trang web từ thiện khá đơn giản, nghiêm túc nói: "Trang web này chuyên cứu trợ động vật lang thang, hiện tại mới bắt đầu, chưa có vốn, em phải quyên góp hết tiền lì xì của mình đi, em cũng nên quyên góp đi."

Bạch Tử nhìn một cái, nhanh chóng đồng ý:

"Được thôi."

"Ồ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-218.html.]

Bạch Chú rất ngạc nhiên :"Em sao dễ dàng đồng ý vậy, anh còn tưởng em sẽ không đồng ý cơ."

Bạch Tử: "Chẳng phải là cứu động vật lang thang sao, sao lại không đồng ý."

Bạch Chú: "Em không sợ anh lừa em à?"

Bạch Tử lại nhìn tên trang web, mỉm cười nói: "Không sợ đâu."

Trang web này tên là: Phúc Chủng.

Trang web này, Bạch Tử có ấn tượng rất sâu, vài năm sau, tổ chức này sẽ trở thành tổ chức bảo vệ động vật lang thang lớn nhất cả nước.

Kiếp trước, Bạch Tử còn từng l.à.m t.ì.n.h nguyện viên một ngày tại tổ chức này, cùng họ đi bắt mèo nhỏ để triệt sản.

Chỉ là Bạch Tử không ngờ, Bạch Chú, người nhìn có vẻ không đáng tin, lại âm thầm làm những việc thiện như thế.

"Website này là do anh mở à?"

“Không phải đâu, là mấy thành viên trong câu lạc bộ của tụi anh mở, anh chỉ giúp họ kêu gọi tài trợ thôi.”

Bạch Tử mỉm cười, “Nhưng em không thể cho anh tiền mà không có gì đổi lại, em muốn làm cổ đông của website này.”

Bạch Chú: “Được thôi, vậy em đưa thêm một ít tiền đi, anh sẽ để họ chia cho em 20% cổ phần, nhưng nói trước nhé, đây là tổ chức từ thiện, không kiếm được lợi nhuận là chuyện bình thường, em đừng hối hận đấy.”

“Không hối hận, vậy em sẽ góp năm mươi vạn cho anh, chờ em chút.”

Bạch Tử đặt tiền xuống rồi chạy ra ngoài, không lâu sau tay cô lại mang tới một đống bao lì xì lớn, cô bắt đầu mở từng bao một.

Bạch Chú: “Em lấy đâu ra nhiều vậy?”

Bạch Tử: “ Em lấy tiền của anh trai em, anh ấy đâu có dùng mấy thứ này, anh ấy không  thiếu tiền.”

Thêm vào cả bao lì xì của Bạch Vân Thâm, tổng cộng còn nhiều hơn cả năm mươi vạn.

Bạch Tử đưa tất cả cho Bạch Chú.

Bạch Chú thấy Bạch Tử hào phóng như vậy, liền nhắc lại lần nữa:

“Đây là không kiếm lời đâu, không có thuốc hối hận đâu nhé.”

“Không hối hận.”

Từ thiện không kiếm lợi nhuận là chuyện bình thường.

Nhưng Bạch Tử biết Phúc Chủng sẽ kiếm được tiền, mà còn kiếm được rất nhiều.

Vì vài năm nữa, Phúc Chủng sẽ trở thành một công ty thực phẩm cho thú cưng, logo của họ sẽ nổi tiếng khắp trong nước.

Một tổ chức làm từ thiện cho động vật lang thang mà lại bắt đầu bán thức ăn cho thú cưng, mỗi một phần thức ăn bán ra sẽ là nền tảng cho hoạt động từ thiện của Phúc Chủng , điều này sao không khiến các chủ nuôi thú cưng trong cả nước sẵn sàng móc ví cơ chứ?

Món hời này, Bạch Tử đã chớp lấy trước!

Chỉ cần chờ vài năm nữa để thu hoạch thành quả thôi.

Vào lúc này, Bạch Chú còn chẳng nghĩ đến việc Phúc Chủng sẽ lớn mạnh đến mức nào trong tương lai.

Mùng 3 Tết.

Mới sáng sớm, Bạch Tử đã đến thăm Tề gia .

Quản gia ở cửa đã đợi sẵn, chủ động tiến lên đón chào và đưa họ vào trong.

Bạch Chú cũng đã đến, đến sớm hơn họ, lúc này đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa ngồi vừa ăn hạt dưa.

“ Bác trai,  bác gái, Bạch Tử , cuối cùng mọi người cũng đến rồi, anh Vân Thâm ................”

Trong phòng khách không chỉ có Bạch Chú, mà còn có Tề Hàn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tề Hàn mặc một chiếc áo phao đen, trông rất tươi tắn.

Khi thấy họ đến, anh đứng dậy rất lễ phép chào hỏi Bạch Xuyên Hùng và Giang Quỳnh Chi, sau đó còn ra hiệu cho người giúp việc pha trà cho họ.

Bạch Xuyên Hùng luôn có ấn tượng rất tốt với Tề Hàn, mới ngồi xuống còn chưa kịp nói gì, thì Tề Hữu Vận đã bưng một mâm hạt dưa đi vào phòng khách.

“Ôi, lão Bạch, mọi người đã đến rồi!”

Nghe thấy giọng nói, Bạch Xuyên Hùng đứng dậy, mặt đầy nụ cười, “Hữu Vận, tôi đang nghĩ ông đi đâu rồi, thì ra đi tách hạt dưa à?”

Bạch Vân Thâm chào hỏi Tề Hữu Vận, “Chú Tề.”

Tề Hữu Vận đi tới, vỗ vỗ vai Bạch Xuyên Hùng, rồi ánh mắt nhìn về phía Bạch Tử——

 

Loading...