Bạch Tử Tái Sinh - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-03-01 08:33:09
Lượt xem: 263

Bạch Tử đã trở thành con ngựa ô lớn nhất của Giải Liên Hoa năm nay.

Quý Noãn Thu khi biết Bạch Tử giành giải, trong lòng cảm thấy khó nói, mặc dù là giải Vàng Biên đạo múa, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không vui.

Hậu trường mọi người dần dần tản ra.

Lưu Nhân Đạt không biết từ lúc nào đã rời khỏi hậu trường.

Quý Noãn Thu cũng dẫn theo đoàn múa của mình rời khỏi sân khấu, đi ăn mừng và sau đó quay về khách sạn.

Cô ta đã thông báo cho Thi Thiến về việc giành giải, nhưng Thi Thiến không trả lời tin nhắn.

Quý Noãn Thu cảm thấy Thi Thiến có gì đó lạ, nhưng không thể chỉ ra được là gì, chỉ cho rằng đó là cảm giác sai lầm của mình.

...

Bạch Tử thay đồ và tẩy trang xong,

Lê Thanh  đã đặt bàn ở nhà hàng Tây Đồ Lan Á , muốn đưa Bạch Tử và một vài người bạn lâu năm của bà trong ban tổ chức đi ăn.

Nhưng chiếc tai nghe của Bạch Tử vẫn còn trong túi áo của Lưu Nhân Đạt , cô muốn tìm Lưu Nhân Đạt để lấy lại.

Tuy nhiên, tìm khắp cả hội trường mà không thấy Lưu Nhân Đạt đâu.

Xong rồi.

Ông ta đi đâu rồi?

Nếu không có ông ta, cô làm sao lấy lại được tai nghe?

Lúc này, Lê Thanh  xuất hiện phía sau Bạch Tử .

" Bạch Tử, em đã chuẩn bị xong chưa? Đi thôi."

Bạch Tử quay lại, vẻ mặt đầy bối rối, "Cô ơi, hay là cô và mọi người đi trước, em muốn tìm một người."

"Ai thế? Bạn của em à? Nếu không thì đưa bạn đi ăn cùng luôn."

"Không, là người lúc trước ở hậu trường, hình như tên là Lưu gì đó..."

Lê Thanh : "Lưu Nhân Đạt ? Em tìm ông ta làm gì?"

Bạch Tử bịa một lý do, "Đúng rồi, chính là ông ấy. Tai nghe của em chắc rơi vào túi áo khoác của ông ấy rồi. Em muốn tìm để lấy lại."

Lê Thanh  không nghi ngờ lý do này.

"Để cô hỏi thử."

Lê Thanh  sau đó đi hỏi vài người bạn ở hậu trường.

Bạn ba cho biết rằng Lưu Nhân Đạt  đã rời đi từ lâu rồi.

Sau khi nhận được thông tin này, Lê Thanh  nói với Bạch Tử : " Bạch Tử, tai nghe mất rồi thì mua cái mới. Để cô mua cho em, coi như chúc mừng em nhận giải thưởng."

Chỉ còn cách như vậy thôi.

Thực ra tai nghe không đắt, nhưng Bạch Tử quen sống tiết kiệm từ kiếp trước. Một chiếc tai nghe không dây cũng phải một, hai nghìn tệ, số tiền này có thể làm được nhiều việc khác. Nếu biết Lưu Nhân Đạt  rời đi nhanh như vậy, cô đã không đặt tai nghe vào túi áo ông ta.

Thật lãng phí!

Tuy nhiên, Bạch Tử không nỡ nhận quà của Lê Thanh , cô cười và từ chối khéo léo.

Lúc này, Giang Quỳnh Chi cũng đã chuẩn bị xong, Bạch Tử cùng mẹ rời khỏi hội trường.

Khi cả nhóm rời khỏi sân đấu, gần như tất cả các thí sinh đã đi hết, chỉ còn lại nhân viên đang thu dọn bàn ghế.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Từ xa, một bóng dáng của người đàn ông xuất hiện.

Một người bạn đứng cạnh Lê Thanh  khẽ chạm vào vai cô, nói nhỏ: "Nhìn kìa, Hà Hoàn ."

Bạch Tử cũng nhận ra ngay người đàn ông đang đi tới là Hà Hoàn .

Khi nhìn thấy Hà Hoàn , tâm trạng tốt đẹp của Lê Thanh  lập tức biến mất.

Hà Hoàn đang tìm Thi Thiến.

Trước đó,ông ta đã gọi điện cho Thi Thiến nhưng không được.

Thêm vào đó, tài khoản ngân hàng có khoản chi lớn, nên nhân tiện đi công tác gần đó, Hà Hoàn quyết định ghé qua sân đấu tìm Thi Thiến để hỏi chuyện và mời bà ra ngoài ăn tối.

Có vẻ như ông ta đã đợi một lúc lâu ở đây.

Thấy một nhóm người đi tới,  ông ta cố tìm một người quen để hỏi xem Thi Thiến có trong đó không. Nhưng ngoài nhóm của Lê Thanh ,  ông ta không quen ai khác.

Cuối cùng,  ông ta buộc phải tiến tới chỗ họ.

"Lê Thanh ,  em có thấy Thi Thiến không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bach-tu-tai-sinh/chuong-247.html.]

Lê Thanh  làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Hà Hoàn trực tiếp chặn trước mặt họ, "Lê Thanh ,  anh chỉ muốn hỏi một chút, không có ý gì khác. Hơn nữa, chuyện lần trước là do  anh say,em không cần phải làm như vậy chứ?"

Những người bên cạnh Lê Thanh  đều biết qua về chuyện đã xảy ra trước đây, một số người thậm chí còn tham gia tiệc sinh nhật của Lê Thanh . Vì vậy, họ đều nhận ra Hà Hoàn .

Tuy nhiên, vì Lê Thanh  không nói gì, họ cũng không chủ động lên tiếng.

Việc Hà Hoàn chặn đường họ mãi cũng không hay.

Lê Thanh  khó chịu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Hà Hoàn , tôi với anh không thân thiết. Anh muốn tìm Thi Thiến thì gọi cho cô ta, tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải người giúp việc của nhà anh, phải đi trông chừng vợ anh."

Hà Hoàn : Anh gọi cho cô ấy nhưng không được."

Lê Thanh  cười lạnh, "Liên quan gì đến tôi?"

Tuy nhiên, "gọi không được"?

Lê Thanh  đột nhiên nhớ lại cảnh tượng bà thấy ở bãi đỗ xe.

Lưu Nhân Đạt  cũng rời đi từ sớm... Không lẽ hai người này...

Lê Thanh  trong mắt bỗng lóe lên một tia suy tư. "Không lẽ bây giờ Thi Thiến và Lưu Nhân Đạt  đang ở cùng nhau?"

Nếu đúng là như vậy, thì Hà Hoàn chẳng phải đã  bị cắm sừng rồi sao?

Hà Hoàn nói: "Lê Thanh , chúng ta đều là những người lớn tuổi rồi, chuyện trước đây cứ để nó qua đi, thật sự không cần phải nhắc lại. Hơn nữa  anh chưa bao giờ xem  em là kẻ thù cả..."

Đúng,ông ta thực sự chưa từng xem Lê Thanh  là kẻ thù.

Chỉ là  ông ta tự kiêu nghĩ rằng Lê Thanh  không lập gia đình vì đang đợi ông ta.

Nhưng thật đáng tiếc, Lê Thanh  từ lâu đã cực kỳ ghét  ông ta.

Lê Thanh  cúi mắt, trong đầu  bà chợt nhớ đến việc Viên Nhị  và Viên Lôi hiện giờ vẫn đang nằm viện sau vụ tai nạn xe hơi.Bà luôn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thi Thiến, nhưng tiếc là không có bằng chứng.

Mặc dù không có bằng chứng, nhưng không có nghĩa là Lê Thanh  sẽ bỏ qua chuyện này. Trong những ngày còn lại, Lê Thanh  nhất định phải làm cho Thi Thiến không thể sống yên!

Nếu Hà Hoàn đã chủ động tìm đến thì sao, là kẻ thù của Lê Thanh ,bà có thể tìm một việc cho Thi Thiến làm, có lẽ cũng không quá đáng chứ?

Hừ.

Lê Thanh  cười lạnh, miễn cưỡng nói với Hà Hoàn : "Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, tôi không nói cho anh, sẽ là tôi quá keo kiệt."

"Thật ra, trước  đó tôi đã thấy Thi Thiến rời khỏi sân rất sớm, khoảng 40 phút trước. Tôi còn thấy cô ấy lên xe của một người đàn ông khác trong bãi đỗ xe, không biết cô ấy đi đâu rồi."

"..."

Câu nói này có phần phóng đại, nhưng Lê Thanh  cố tình làm vậy.

Cũng không phải là nói dối.Bà  đâu có bịa chuyện, Thi Thiến thực sự đã lên xe của Lưu Nhân Đạt , nhưng chỉ lấy đồ rồi lái xe của mình rời đi.

Bạch Tử nghe xong lập tức nhớ đến mùi nước hoa của Thi Thiến trên người Lưu Nhân Đạt .

Nhìn nhau, sư đồ bọn họ như có thần giao cách cảm.

Cô cố tình giả vờ ngạc nhiên nói: "Cô ơi, nói vậy em cũng nhớ ra rồi. Lúc em ở hậu trường, em ngửi thấy trên của mọt ngừi đàn ông mang mùi nước hoa của  bà ấy, lúc đó em còn tưởng mình  ngửi nhầm."

Lê Thanh  ngạc nhiên vì Bạch Tử cũng nhận ra, trong lòng thầm khen đứa trẻ này rất tinh tế.

" Bạch Tử, là ai?"

"Lưu Nhân Đạt !"

Tiếng cười khúc khích vang lên từ những người phụ nữ bên cạnh: "Ôi, ai mà không biết Lưu Nhân Đạt  nổi tiếng đào hoa. Thật không ngờ, hai người này lại dính dáng với nhau..."

"Trước kia chẳng phải có tin đồn sao, nói Lưu Nhân Đạt  thích những cô vợ có gia đình,............."

Càng nói càng có vẻ như thật.

Khuôn mặt Hà Hoàn càng lúc càng tái, đúng như màu sắc trên đầu  ông ta.

 Ông không thể không nghĩ, số tiền lớn trong thẻ hôm nay có lẽ là Thi Thiến dùng để tiêu cho cái tên Lưu Nhân Đạt  này!

Không lạ gì khi  bà ta không nghe điện thoại của ông, hóa ra là đi chơi bời rồi.

Hà Hoàn tức giận mắng: "Con đàn bà này! Hôm nay tiêu nhiều tiền như vậy, tôi đã biết là có vấn đề rồi!"

Một trăm năm mươi vạn tệ, số tiền này trong mắt các đại gia ở thành phố Q không là gì cả, chỉ đủ mua một cái túi thôi.

Nhưng phải biết rằng số tiền này có thể mua được một căn nhà trả thẳng ở các thành phố hạng hai, ba!

Đã là một khoản chi tiêu không nhỏ rồi.

Thi Thiến, một người nhảy múa, nếu không có sự hỗ trợ của Hà Hoàn ,  bà ta làm sao dám phung phí tiền như vậy?

 

 

Loading...