Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:53:55
Lượt xem: 282
Chương 17 (Ma rừng quỷ núi)
Trương Dĩ Quân nhắm tịt luôn mắt, cong đầu chạy về phía trước. Cho dù có đang sợ hãi nhưng anh vẫn có thể đoán được khoảng cách, lúc này có lẽ đã đến nhà rồi. Nhưng không, khi mở mắt ra, Trương Dĩ Quân đã khóc không thành tiếng, bởi vì anh đã chạy tận đẩu tận đâu rồi.
Xung quanh chỉ là một mảng tối đen lờ mờ, cây cối bạc ngàn và hoàn toàn không phải là là của Thất Nguyệt. Chết mất thôi, Trương Dĩ Quân mở đèn điện thoại, lần mò trên mặt dây chuyền tìm xem Hoài Như có ở đây không. May mắn là Hoài Như say ngủ nên nằm trong mặt dây, lúc này cô bé mới tỉnh lại và ra ngoài.
Hoài Như từ bé đến lớn chỉ ở trong trận, trong phòng kín, nào đâu đã nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tưởng rằng gọi ra thì có thể giúp đỡ, nhưng cái giúp đỡ ấy chính là giúp Trương Dĩ Quân càng thêm sợ.
“Đây là nơi nào thế? Trương Dĩ Quân, anh thích chơi trò chơi mạo hiểm đấy ư?”
Hoài Như bám bên cạnh Trương Dĩ Quân, cô bé cũng vô cùng sợ sệt nhìn xung quanh. Không biết Ngô Hoài Sinh nghĩ cái gì mà lại để Hoài Như theo bảo vệ Trương Dĩ Quân nữa.
“Làm sao mà tôi biết được! Dường như là tôi bị ma dẫn đường rồi. Tôi nhớ lúc đó tôi đã nhắm mắt chạy thẳng về hướng nhà của Trần Thất Nguyệt kia mà...”
Trương Dĩ Quân nói chưa xong đã đón nhận cái mặt của Hoài Như sầm sầm dán vào mặt anh, cô bé nói: “Tôi lạy anh luôn đấy, anh chạy mà lại nhắm mắt ư. Anh bị ma dẫn là đáng đời, mặc anh sống chết, tôi đi ngủ tiếp đây.”
Nghe thấy thế, Trương Dĩ Quân vội bịt chặt mặt dây chuyền rồi nói: “Cô không được làm thế đâu, tôi sẽ mách Ngô Hoài Sinh đó.”
Hoài Như nhụt chí, dù sao nó vẫn rất sợ Ngô Hoài Sinh. Hoài Như phụ trách chỉ hướng, Trương Dĩ Quân soi đèn, cả hai cẩn thận đi về. Nhưng tiếc là còn chưa đi được mấy bước đã nghe quạ kêu mấy tiếng, sau đó xung quanh bắt đầu có tiếng cười nói rôm rả.
Gió lao xao qua đầu bọn họ, đưa theo tiếng cười nói văng vẳng ấy vang vang trong không khí, tiếng cười nói ấy đột nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường. Lần này Trương Dĩ Quân đã nhận ra rất sớm, anh nói: “Chúng ta chạy được không?”
“Hahaha!”
Tiếng cười lạnh lẽo đồng loạt vang lên, Hoài Như bất lực lắc đầu. Bọn họ bây giờ giống như đã bị vây khốn giữa vòng tròn, không thể rời đi.
“Xoạt xoạt xoạt” ba tiếng, Trương Dĩ Quân lạnh sống lưng, nổi cả gai óc. Anh bước đi qua lại mà vấp phải hòn đá té ngã, ánh đèn điện thoại vừa quét qua một nhành cây, hình ảnh đó đã khiến anh té hẳn xuống đất. Ở trên cành của những cây cao gần đó xuất hiện những con ma lưỡi dài. Bọn chúng treo chân ngược trên cây, lưỡi dài thòng xuống tới đất.
Chỉ ngay lúc này, điện thoại của anh trùng hợp vừa hết pin tắt nguồn. Đúng là cái rủi cái xui nó thường hay kéo đến một lượt, Trương Dĩ Quân khóc không ra nước mắt, miệng lẩm bẩm đọc kinh văn.
“Anh cố trụ một chút nhé, tôi đi tìm Ngô Hoài Sinh cứu anh!”
Hoài Như đã bay mất tăm, Trương Dĩ Quân rơi luôn vào trạng thái tuyệt vọng. Nhưng anh còn lâu mới bỏ cuộc, Hoài Như vừa đi, anh lại nhét điện thoại vào túi, lồm cồm đứng dậy tìm cách trốn thoát. Trong đêm tối mịt mù, anh nghe thấy xung quanh bốn bề đều toàn là âm thanh khè khè, có lẽ là của bọn ma lười dài kia.
Quả nhiên ở thành phố vẫn còn tốt hơn, ít ra còn có đường mà chạy.
Hoài Như đã nhanh chóng vào nhà báo tin, đúng lúc Ngô Hoài Sinh cũng định đi tìm Trương Dĩ Quân. Thất Nguyệt cũng vội đứng dậy, cô nói: “Lâm Sở, anh ở lại với Y Ly, em với anh Hoài Sinh đi cứu người.”
“Được, mọi người cẩn thận!”
Chỉ còn lại hai người, Lâm Sở đưa Y Ly vào trong nhà. Rõ ràng rất lâu rồi nơi này rất yên bình, cho dù anh có ở một mình qua đêm cũng không có việc gì. Chẳng lẽ đám ma quỷ kia nhắm vào Trương Dĩ Quân thật ư?
Y Ly vô cùng ngoan ngoãn, con bé ngồi trên ghế bên cạnh Lâm Sở, nó đang đọc một cuốn sách. Bây giờ đã gần 8 giờ tối, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng và thú rừng thi thoảng hú lên mà thôi. Hai người Thất Nguyệt đi được tầm 10 phút, Lâm Sở đã phát hiện có điều không đúng.
Nhiệt độ dần trở nên lạnh hơn, âm khí cũng bắt đầu kéo tới đâu đó ngoài sân. Trước cửa nhà Thất Nguyệt đã dán sẵn bùa, vì vậy bọn chúng không kéo vào được. Y Ly không hề nhận ra điều đó, chỉ có Lâm Sở là đang khẩn trương lo lắng. Dù sao cho tới hiện tại thì anh vẫn là con người, không có chút sức mạnh nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ban-giao-huong-cua-quy/chuong-17.html.]
Tiếng rục rịch vang vọng khắp xung quanh ngôi nhà, Lâm Sở cảm thấy như một con rắn lớn đang bò xung quanh, và nó đang dần siết chặt ngôi nhà. Anh vội gọi Y Ly sang đứng bên cạnh anh, sau đó cầm tờ bùa của Ngô Hoài Sinh để lại cố thủ.
Lẽ ra mà nói thì ma quỷ của khu vực ngọn núi này hẳn là không dám xâm phạm vào nhà của thần núi mới đúng. Vậy chẳng lẽ bọn chúng là quỷ đuổi theo bọn người Ngô Hoài Sinh hay sao chứ. Lâm Sở than thầm trong lòng, dù sao ba năm gặp lại, Ngô Hoài Sinh vẫn có thù với ma quỷ như thế.
“Chú Lâm Sở, chú có nghe thấy tiếng gì không. Cháu nghe thấy giống như tiếng một con rắn to lớn đang thở.”
Y Ly đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Sở, vẻ mặt xinh xắn của nó hơi nhăn lại. Lâm Sở trấn an Y Ly: “Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cháu!”
“Cháu không sợ đâu! Ngay cả anh Hoài Sinh mà cháu còn không sợ kia mà.”
Lâm Sở cau mày nhìn Y Ly, với dáng vẻ và tuổi tác của nó thì hẳn là bây giờ phải khóc la run rẩy mới đúng. Đằng này trông nó còn bình tĩnh hơn cả anh, cho dù dường như nó hiểu rất rõ thứ bên ngoài là gì. Quả nhiên, người có thể đi cùng với Ngô Hoài Sinh đều là những người không bình thường.
Ngay lúc này, cho dù không có bất cứ thứ gì đổ vỡ nhưng hai người họ lại cảm thấy âm thanh giống như nhà đang sập xuống. Lâm Sở ôm Y Ly trước ngực, giơ cao tấm bùa về phía trước cảnh giác. Một mớ nhớp nháp từ đâu rơi xuống làm cho Lâm Sở càng khẳng định bên ngoài chính là một con rắn to lớn.
“Chú Lâm Sở, mau tránh đi!”
Giọng Y Ly nhỏ nhẹ vang lên, sau đó nó lấy tay đẩy Lâm Sở ra. Quả thật Lâm Sở nhìn về phía sau, con rắn lại bất thình lình thò đầu vào từ cửa trước.
Đây là...Tứ Quỷ Trấn Xác chẳng phải đã c.h.ế.t ở Quỷ thành cả rồi sao?
Cho dù con rắn trước mặt có chút kì quái, biến dạng. Nhưng dù sao Lâm Sở cũng đã vật lộn với bọn chúng ở trong mộ, sau có thể không nhận ra mùi hôi tanh của nó cơ chứ. Lâm Sở quay sang áp tấm bùa vào trán nó, điều đó chỉ làm nó rụt đầu ra chứ không hề hấn gì.
Nó đã mất đi giọng nói, hiện tại bao nhiêu sát khí đều dồn hết vào trong đôi mắt. Nó lè cái lưỡi dài quá đáng, muốn đưa vào trong nhà. Lâm Sở vẫn cố thủ với tấm bùa, cố gắng bảo vệ bản thân và Y Ly cho tới khi Thất Nguyệt trở về.
Con quỷ vụt qua tấm bùa, quất cho Lâm Sở một cái văng qua một bên. Y Ly chạy tới đỡ Lâm Sở, nó trợn trừng hai mắt nhìn về phía con quỷ. Đó là một ánh nhìn kì quặc, không thể nào xuất hiện ở đứa trẻ chưa đầy mười tuổi được. Lâm Sở đau ê cả sươn sườn nhưng vẫn cố kéo Y Ly về phía sau lưng mình bảo vệ: “Y Ly, đừng làm càng, em sẽ bị thương đó.”
Nhưng Y Ly không nghe, nó gạt tay anh, đi về phía cửa. Lâm Sở bò theo kéo nó liền bị con quỷ quất thêm một cái nữa. Lâm Sở vốn dĩ ôm Y Ly và hứng đòn cho nó, lúc này anh đang đau đớn vật vã. Trên mặt Y Ly xuất hiện vẻ tức giận, nó đột nhiên rùng mình một cái, từ phía sau lưng chậm rãi mọc ra chín cái đuôi màu đỏ.
Lâm Sở kinh hãi đến mặt tái mét, chín cái đuôi màu đỏ này chính là của Linh Hồ, nỗi ám ảnh của bọn họ vào ba năm trước. Tại sao Y Ly lại mọc đuôi của Linh Hồ, con quỷ kia có phải đuổi đến đây vì Y Ly hay không?
Chín cái đuôi vừa ló ra đã lập tức vung đánh về phía con quỷ. Nhưng con quỷ lại không hề dám đánh trả, nó chịu đòn một lúc rồi thoái lui chui lủi trốn mất. Lâm Sở lê cái thân đau nhức vừa kéo áo Y Ly thì con bé đã mềm oặt ngã xuống và bất tỉnh.
Lúc này Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt đã theo Hoài Như tìm được Trương Dĩ Quân. Quả nhiên cái bọn ma rừng quỷ núi này quen thói dựng tường. Chuyện này đối với Thất Nguyệt rất đỗi dễ dàng. Dù sao ở địa bàn của cô mà lại để người của Ngô Hoài Sinh bị quỷ đưa đi thì thật sự không phải lắm.
Thân thủ Thất Nguyệt vẫn rất tốt, mắt và mũi vẫn nhạy bén như vậy. Cô dùng một cái bật lửa zippo bật lên rồi ném về phía trước, lấy tay quơ quàng trong không trung rồi đi vào. Ngô Hoài Sinh đi theo phía sau, đột nhiên anh cảm thấy cổ mình hơi nhồn nhột. Cảm giác như có thứ gì bên trên rơi xuống, anh vừa ngửa mặt lên xem thì...một cái khuôn mặt đầy m.á.u me giáng xuống, cách mặt anh chỉ vài gang tay.
Ngô Hoài Sinh tởm lợm, đ.ấ.m cho cái mặt kia một cái, nó rên rỉ đau đớn rồi vội vã chuồn mất. Người ta chỉ doạ chơi chơi cho vui, ai ngờ Ngô Hoài Sinh xấu tính đánh thật, tổn thương hết sức.
Hoài Như bay theo bên cạnh, cô bé tỏ vẻ vô cùng rén, vội vọt lên phía trước chỉ đường cho Thất Nguyệt. Nhưng ngay lúc này, bọn họ đều dừng lại và đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời. Đoạn này cây thưa thớt và không cao, đại khái còn có thể nhìn thấy sao. Nhưng hiện tại đều chỉ là một mảng tối thui không thấy một ngôi sao nào.
Từ không gian yên tĩnh lạ thường xuất hiện những tiếng vang rền xa xa truyền tới. Những âm thanh ấy khó lòng diễn tả được, vừa ghê rợn, lại âm u lạnh lẽo. Hai người một ma cùng nhìn lên, khi âm thanh ấy đến gần, bọn họ nhìn thấy phía trên ngọn cây cao bắt đầu có ánh sáng.
Là ánh sáng của lửa, rất nhiều đốm lửa to hơn đầu người đang bay lơ lửng. Điều kinh khủng hơn nữa là, ở bên dưới mỗi đốm lửa lớn ấy đều mang theo một cái đầu. Không rõ là cái đầu trông như nào, chỉ thấy tóc tai dài sọc rũ xuống. Bọn chúng đang bay qua trên đầu bọn họ một cách chậm rãi.
Đây là một nghi thức nào đó, một nghi thức tà dị quỷ quái. Bởi vì cả Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt đều chưa từng biết có loại ma quỷ như thế này. Âm Dương ấn và Quỷ ấn đều có nguy cơ đang ở đâu đó ngoài nhân gian. Kẻ sử dụng nó lại đang trốn trong đám người đông đúc này.
Những nghi thức đầu người này có ý nghĩa gì. Hai ấn quỷ đều đang ở ngoài, mà kẻ sử dụng chúng chắc chắn không có ý gì tốt đẹp. Nếu như một khi bọn họ thật sự hành động, chỉ sợ nhân gian sẽ không còn được mấy ngày yên bình.