Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:51:09
Lượt xem: 439
Chương 6
Đêm dài còn chưa kết thúc, Trương Dĩ Quân bật dậy, mở máy tính tìm nhóm thảo luận chỉ xuất hiện vào nửa đêm xem tiếp câu chuyện thứ ba. Dưới dãy phân cách bằng đầu lâu xương sọ, câu chuyện thứ ba bắt đầu.
Nạn nhân của câu chuyện thứ ba sống ở tầng một, phòng số 10. Chuyện xảy ra vào ngày mùng bốn tháng ba, là một cô gái trẻ. Câu chuyện này còn li kì hơn hai câu chuyện kia, bởi vì cô ta gặp ma ở phòng số 9, lại c.h.ế.t ở phòng số 10.
Chết sao, còn gặp ma ở căn phòng mà mình đang ở?
Trương Dĩ Quân đi bật đèn, dù sao ánh sáng cũng làm giảm bớt sự sợ hãi của con người. Nạn nhân là một quản lí khách sạn cao cấp, cô ta về nhà lúc 12 giờ đêm. Vào lúc 1 giờ 30 phút sáng, cô ta vẫn còn đang đắp mặt nạ thì nghe bên phòng đối diện có tiếng ồn ào. Rõ ràng là lúc đó phòng số 9 không hề có người ở. Điểm xuất phát của cô ta chính là sợ có trộm đột nhập.
Nhưng khi cô ta đi ra cửa, không hiểu tại sao lại có một lực hấp dẫn kéo cô đi đến cánh cửa phòng số 9. Cánh cửa phòng khép hờ, bên trong tối om truyền đến một bài hát. Cô ta vẫn còn nhớ đó là bài hát rất nổi tiếng “Bắc Kim Thang” mà lúc nhỏ thường cùng lũ bạn nghiêu ngao hát.
Lời bài hát rất đỗi quen thuộc, nhưng giọng hát truyền đến lại vô cùng kinh khủng. Là một tốp trẻ em đang hát, chất giọng lanh lảnh mang theo bi thương cùng cực. Giống như là tiếng đau đớn thống khổ, vùng vẫy chốn địa ngục.
“Bắc Kim Thang....Bắc Kim Thang...”
Cầm sẵn điện thoại trên tay, cô ta bắt đầu quay clip. Bởi vì một công việc khác của cô chính là một youtube chuyên làm clip kinh dị. Sớm đã nghe nói nhà nghỉ này đồn đại chuyện ma quái, không ngờ hôm nay lại gặp được. Sau khi quay được một lát, cô ta quyết định đẩy cửa đi vào phòng.
Trong phòng tối om lạnh lẽo, giọng hát kia truyền đến từ khắp căn phòng, không xác định được phương hướng. Cô ta vừa quay vừa bật đèn điện thoại, bắt đầu tìm kiếm. Gầm gường, cánh tủ, cuối cùng là nhà vệ sinh. Không có gì bất thường, giọng hát kia vẫn còn vang vọng. Cho đến khi...cô ta soi đèn trúng tấm gương trên nhà vệ sinh.
Rõ ràng không có người ở, nhưng gương nhà vệ sinh lại ướt như có ai đó mới tắm. Cô ta đưa tay vuốt thử trên mặt gương, cảm thấy những vết nước kia dường như đang chuyển động rồi chui hết vào lòng bàn tay mình. Lúc này cô ta đã có chút sợ hãi, bèn muốn kết thúc clip rồi trở ra ngoài. Nhưng ngay lúc cô ta rút bàn tay ra thì từ trong gương xuất hiện một khuôn mặt quỷ dị.
Đó là những gì trong chiếc điện thoại mà cảnh sát đến hiện trường thu thập được. Tuy nhiên cảnh sát lại không tìm thấy bất cứ clip nào bên trong đó. Người báo cảnh sát là người sống ở căn nhà đối diện. 6 giờ sáng anh ta ra ban công nhà mình tập thể dục thì nhìn thấy nạn nhân trong bộ quần áo ngủ lụa màu trắng, treo cổ trên sợi dây thừng ở ban công phòng số 10.
Sau khi cảnh sát kết luận cái c.h.ế.t của cô ta là do treo cổ tự tử thì một tuần sau clip kinh dị đó được phát tán trong một nhóm của tờ báo lúc 12 giờ đêm. Quản trị viên nói lúc vào nhóm đó đã sao chép trộm clip, hiện tại nó được đăng dưới phần bình luận.
Trương Dĩ Quân vuốt mồ hôi lạnh, anh vẫn chưa đủ can đảm để xem cái clip ma quái được quay trong chính căn phòng mình đang ở. Anh nhìn chăm chăm vào nhà vệ sinh một lát, ngẫm nghĩ đêm nay anh chắc chắn sẽ không vào đó. Anh gọi cho Ngô Hoài Sinh.
“Anh mau xem thứ mà tôi gửi qua đi! Nơi này thật sự không bình thường chút nào đâu. Mấy bài báo về mấy vụ ở đây tôi cũng đã tìm thấy.”
Ngô Hoài Sinh ở đầu dây bên kia im lặng, sau đó chỉ dặn dò Trương Dĩ Quân giữ chắc bùa mà mình đã đưa thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Bùa mà Ngô Hoài Sinh vẽ chính là bùa cấp cao chuyên dùng đối phó với Linh Hồ lúc trong mộ. Ma quỷ bình thường nhìn thấy sẽ chạy mất xác không dám sáp vào.
Cúp điện thoại, Trương Dĩ Quân bắt đầu nhớ tới những việc liên quan đến nhà nghỉ này. Có một việc đặc biệt lấn cấn, rõ ràng cụ kia đã nói nhà nghỉ này sẽ đóng cửa vào lúc 8 giờ, vậy những người kia vì sao hơn nửa đêm mới về phòng?
Cũng có khả năng là sau khi xảy ra mấy vụ đó thì bà cụ mới ra quyết định đóng cửa vào lúc 8 giờ tối. Sau đó anh lại nhớ tới bóng người áo đen gõ cửa phòng vào lúc 12 giờ đêm đó. Biểu hiện đó rõ ràng là đang doạ ma người khác, làm cho những người khác sợ hãi mà không dám ra khỏi phòng. Có khi nào, những vụ ma quái kia có liên quan tới kẻ đó hay không. Và toà soạn của Lê Hoài Thương...
Dù sao thì phân tích theo kiểu đó cũng khiến cho Trương Dĩ Quân đỡ sợ hãi. Anh không dám ngủ, cũng chẳng dám viết, nhưng lại có một hành động vô cùng ngu ngốc, đó là mở cửa ra ban công lúc 2 giờ sáng. Vì căng thẳng mà quên mất vụ nạn nhân kia đã c.h.ế.t ở ban công phòng bên cạnh. Nên khi anh vừa nhìn quanh quất thì...một cái bóng trắng lướt qua mắt anh từ ban công bên kia.
Trương Dĩ Quân đóng vội cánh cửa chạy vào phòng, cầm chặt tờ bùa của Ngô Hoài Sinh. Bây giờ anh mới để ý, cái tấm rèm dường như quá mỏng, mà lúc này ngoài trời lại bắt đầu chuyển mưa, có sấm chớp. Trương Dĩ Quân chạy vào trong giường nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn về phía đó.
Từ ánh sáng bên ngoài hắc vào, anh nhìn thấy một sợi dây từ bên trên từ từ thòng xuống. Sấm chớp vang lên một cái, hiện ra một bóng người đang treo cổ thòng lọng trên sợi dây. Trương Dĩ Quân nuốt khan một cái, miệng liên tục lẩm bẩm kinh văn. Sau khi đạo sấm chớp tiếp theo vang lên, cái bóng kia cùng sợi dây đã biến mất.
Trương Dĩ Quân sốc tâm lí, ngủ li bì một ngày sau đó, đến khi thức dậy thì đã là 7 giờ 30 phút tối. Anh chỉ có thể ăn đồ ăn vặt mà thôi, bởi vì nhà nghỉ đã sắp đóng cửa. Đêm nay có nên ở lại đây không, hay là ra ngoài?
Sự tò mò đã g.i.ế.c c.h.ế.t Trương Dĩ Quân, anh thật sự muốn biết mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào. Bởi vì chuyện này quá mức kích thích và hấp dẫn, nếu như anh chứng kiến trọn vẹn thì sau này ngòi bút của anh nhất định còn tuyệt vời hơn nữa. Cố mà nhét đồ ăn vặt vào miệng, những ngày này đối với anh mà nói chính là trò chơi thử thách tinh thần cao độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ban-giao-huong-cua-quy/chuong-6.html.]
Đang ăn ngon lành thì Trương Dĩ Quân nhớ tới vụ án đêm qua. Thời gian là tối nay, vậy chẳng lẽ tối nay thật sự xảy ra án mạng sao. Không ăn nữa, anh gọi điện cho Ngô Hoài Sinh, nhưng gọi tận mười cuộc vẫn không có hồi đáp. Tên Ngô Hoài Sinh này không phải c.h.ế.t rồi chứ, bình thường anh ta đâu có như thế này.
Bây giờ là 9 giờ, thời gian đêm qua là hơn 10 giờ, vẫn còn thời gian hơn một tiếng nữa. Liệu anh có nên nói với bọn họ hay không, hay dặn dò bà chủ nhà nghỉ báo cảnh sát?
Nhưng nếu bọn họ không tin anh hoặc thật sự không xảy ra chuyện đó thì anh sẽ bị bế lên đồn vì tội gây rối chắc luôn. Dù sao anh cũng không muốn để lại vết nhơ trong sự nghiệp của mình.
“Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc! Trương Dĩ Quân, bình tĩnh nào.”
Trương Dĩ Quân tự trấn an mình như thế, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường chờ đợi. Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, cuối cùng cũng đến 10 giờ. 10 giờ 5 phút, 10 giờ 10 phút, 10 giờ 15 phút, có tiếng động phát ra từ bên ngoài hàng lang.
Trương Dĩ Quân nhét bùa vào túi, tay cầm điện thoại, tay cầm côn nhị khúc mở hé cửa nhìn ra ngoài. Chính là căn phòng số 7 kế bên, hai người đó đã đánh vỡ một cái điện thoại nằm dưới đất, hiện tại đang cãi nhau dữ dội. Trương Dĩ Quân nhìn thấy con d.a.o thái trên tay gã kia, trong chớp mắt, gã đã đ.â.m vào bụng cô gái.
Động tác và hoàn cảnh giống hệt như đêm qua làm Trương Dĩ Quân kinh hãi tột độ. Anh phải cố gắng lắm mới có thể yên lặng được. Tiếng động rất lớn nên người của hai phòng kia cũng đã ra ngoài, bọn họ kinh hãi gọi điện báo cảnh sát. Hai phòng còn lại là một người đàn ông trẻ và hai vợ chồng trung niên.
Trương Dĩ Quân vẫn không muốn đi ra, anh chỉ đứng yên lặng trong phòng quan sát. Cảnh sát đến rất nhanh, giống như bọn họ chỉ ở ngoài đầu đường vậy. Bà chủ nhà nghỉ đưa cảnh sát lên là lúc cô gái kia đã nằm im bất động. Vì gã kia giống như một tên sát nhân điên cuồng nên không ai dám tới gần.
“Cảnh sát đây, mau bỏ vũ khia xuống!”
“Gọi xe cứu thương!”
Mặc cho cảnh sát đã chĩa s.ú.n.g về phía gã, gã chỉ hừng hực sát khí quay đầu đi về phía Trương Dĩ Quân. Đôi mắt lạnh lẽo tối tăm của gã giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Cảnh sát đuổi theo phía sau lưng, liên tục lên tiếng cảnh cáo. Nhưng gã đã hoàn toàn điên cuồng, còn đưa lưỡi d.a.o lên miệng l.i.ế.m m.á.u trên đó.
Trương Dĩ Quân có chút kịch động, trước khi anh đóng chặt cánh cửa lại, anh đã nhìn thấy một thứ gì đó mờ ảo ở sau lưng gã. Một cái bóng ma, có lẽ vậy!
Một tiếng động vang lên, gã ở ngoài điên tiết đ.â.m vào cánh cửa một cái, sau đó dứt khoác rút d.a.o ra rồi đ.â.m vào bụng mình. Cảnh sát đã tới áp chế rồi còng tay gã, khi tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi vang lên lanh lảnh trong màn đêm, Trương Dĩ Quân mới chầm chậm hé cửa ra nhìn.
Cảnh sát và nhân viên cứu thương đã rời đi, chỉ còn lại hai viên cảnh sát đứng canh giữ hiện trường. Rõ ràng cảnh sát đều mặc cảnh phục, nhưng Trương Dĩ Quân nhìn thấy một cái bóng trắng từ bên ngoài đi vào trong phòng. Ba người của hai phòng kia đã được cảnh sát mời xuống sảnh lấy lời khai, Trương Dĩ Quân lại đóng cửa vào phòng. Nhưng còn chưa ngả lưng xuống giường thì đã có một viên cảnh sát tới gõ cửa.
“Chào anh, tôi là cảnh sát. Chúng tôi có một số câu hỏi muốn hỏi, làm phiền anh hợp tác với chúng tôi.”
Trương Dĩ Quân đương nhiên không thể từ chối hợp tác, anh cầm theo điện thoại rồi cùng cảnh sát đi xuống sảnh. Lúc ngang qua căn phòng số 7 kia, anh đã liếc nhìn vào, và anh chắc chắn một điều rằng, bên trong có một bóng người đang ngồi trên giường.
Dù sao cảnh sát cũng đã ở đây, anh nên tin tưởng bọn họ, anh hỏi viên cảnh sát: “Xin hỏi, bên trong phòng đó vẫn còn người sao?”
“Không có! Đồng đội của tôi chỉ đang bảo vệ hiện trường bên ngoài.”
Viên cảnh sát vừa nói xong thì Trương Dĩ Quân bất giác nhớ tới cái bóng phía sau lưng gã sát nhân lúc nãy. Liệu có lẽ nào...căn phòng đó là của nó hay không?
Lúc này Ngô Hoài Sinh đã xuất hiện ở đường Vô Nhân. Cả người anh quần áo đen giống hệt như một bóng ma. Đường Vô Nhân về đêm khiến cho anh nhớ tới con phố Vĩnh Tử ở Quỷ thành. Xe cứu thương đã đi mất, hiện tại chỉ còn hai chiếc xe cảnh sát đã tắt đèn tối thui nằm nép mình ở bên lề đường. Anh dừng lại trước cửa nhà nghỉ, ngước nhìn lên trên, vô số hình ảnh không thuộc về nhân gian thu vào trong mắt anh.
Ngô Hoài Sinh mặt không biểu cảm, chỉ lẩm bẩm nói: “Nhà nghỉ Chiêu Hồn ư?”
Trong đầu Trương Dĩ Quân đang vẽ ra tình tiết của câu chuyện cho nên câu hỏi của cảnh sát ở dưới sảnh chẳng lọt vào tai anh nửa chữ. Cho đến lúc viên cảnh sát đưa anh xuống lớn tiếng nhắc nhở anh mới sực tỉnh. Nhưng ngay lúc này, Ngô Hoài Sinh xuất hiện trước cửa nhà nghỉ, trên tay anh cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, có người tìm anh!”
Viên cảnh sát cảnh giác nhìn Ngô Hoài Sinh mấy giây rồi nhận điện thoại. Chỉ thấy anh ta thay đổi sắc mặt, sau đó hoà nhã nói: “Cậu ấy trò truyện với ngài cả buổi tối sao, tôi biết rồi, chào ngài!”
Sau khi trả điện thoại cho Ngô Hoài Sinh, viên cảnh sát đó gật đầu niềm nở nói với Trương Dĩ Quân: “Ngại quá, mong cậu thông cảm cho, chúng tôi cũng là vì thu hành công vụ mà thôi!”