Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 24.2

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:05:50
Lượt xem: 25

Hà Tây cũng bất ngờ cảm thấy áy náy, lùi lại một bước nhỏ: “Cậu đã băng bó xong rồi à?”

Thẩm Túc Bắc từ từ tiến lại gần, đầu tiên vòng tay qua cổ Hà Tây, một nửa trọng lượng cơ thể cũng không hề đè lên, rồi quay lại nhìn Lâm Hạnh: “Bạn học Lâm không công bằng chút nào. Tôi liều mạng cứu cậu, mà cậu sau lưng lại  đào góc tường của tôi?”

Hà Tây đỏ mặt tía tay! Cậu đưa tay chọc vào eo Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc dùng một tay giữ tay Hà Tây lại. Đúng lúc hai người đang nắm tay nhau, Lâm Hạnh cười nói: “Tường của cậu làm bằng thép mà. Ai mà đào nổi chứ?”

Thẩm Túc Bắc nhướng mày nhìn Lâm Hạnh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạnh đùa giỡn với anh, trong ký ức của Thẩm Túc Bắc, Lâm Hạnh là một cô gái vẫn luôn cúi đầu, giọng nói so với tiếng muỗi kêu chỉ lớn hơn một chút. Không ngờ hôm nay, anh lại thấy một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu ấy.

“Được rồi, không làm phiền hai người nữa, tớ đi trước đây. À, đúng rồi, chị cảnh sát nói rằng, ngày mai hai cậu phải đến đồn cảnh sát phối hợp cung cấp lời khai.” Nói xong, Lâm Hạnh mỉm cười và chạy đi.

Hà Tây tự mình tiễn Lâm Hạnh rời đi, thấy cậu ấy nhảy chân sáo đi xa, tâm trạng vốn bất an của cậu đột nhiên ổn định lại, từ từ lắng sâu trong lòng.

Lâm Hạnh nói không sai, cậu không thể vì sợ làm sai mà không làm gì cả. Chuyện tương lai không thể đoán trước, điều cậu cần chú ý là hiện tại, là những gì ở bên cạnh cậu...

Hà Tây đột nhiên cảm thấy nhiệt độ từ người bên cạnh quá nóng, nóng đến mức làm cho vai cậu cũng nóng rực lên.

“Vẫn còn nhìn?” Thẩm Túc Bắc đưa tay lên kéo cằm Hà Tây, xoay mặt cậu về phía mình, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Một cô nhóc thì có gì đáng để nhìn? Có cao bằng tôi không? Có đẹp trai bằng tôi không? Có cứng bằng tôi không?”

Cứng?

Não Cá Vàng team

Hà Tây lập tức bốc hỏa, nhưng ngay khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vừa phồng lên thì đã nghe Thẩm Túc Bắc lạnh lùng nói: “Nghĩ gì thế, tôi đang nói về nắm đấm.”

Hà Tây nghiến răng, đưa tay muốn đẩy Thẩm Túc Bắc ra, nhưng anh nhất quyết không buông tay, còn ngồi đè lên người cậu mà nói: “Cả người tôi đầy vết thương đều là vì cậu, chẳng lẽ không định đưa tôi về nhà cậu nghỉ ngơi một chút à?”

“Về nhà cậu đi.” Hà Tây lạnh lùng nói với anh, vẻ mặt hờ hững nói: “Nhà tớ không có chỗ cho cậu ngủ đâu, cậu ở lại bệnh viện đi.”

“Tôi chỉ bị trầy xước ngoài da thôi, ở bệnh viện lãng phí tài nguyên của người ta mất. Với lại, nhà tôi chuyển đi rồi, không có chỗ cho tôi ở.” Thẩm Túc Bắc nghiêm túc bịa chuyện: “Ba mẹ tôi bán nhà rồi, định chuyển sang thành phố bên cạnh. Trước đây tôi ở ký túc xá của trường, nhưng cậu nhìn xem tôi thế này, về ký túc xá cũng không tiện lắm, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ban-hoc-nho/chuong-24-2.html.]

Hà Tây nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Thẩm Túc Bắc thề: “Thật.”

Thẩm Túc Bắc vừa nói vừa kéo Hà Tây ra ngoài. Lúc đó đã hơn hai giờ sáng, đêm khuya lạnh lẽo, chẳng có mấy người qua lại. Ánh đèn đường vẫn sáng, bầu trời phía trên lấp lánh sao. Thẩm Túc Bắc đặt một tay lên vai Hà Tây, cùng cậu hóng gió đêm trên đường về nhà.

Cứ thế, Hà Tây ngây thơ lại dẫn con sói xám lớn vào cửa. Nhưng lần này, Hà Tây đã vạch ra ranh giới rõ ràng: “Cậu ngủ phòng ngủ, tôi ngủ phòng khách. Chờ vết thương của cậu lành thì lập tức trở về trường, đừng hòng ở lì chỗ tớ. Nửa đêm cũng không được phép mò xuống phòng khách.”

Vì Thẩm Túc Bắc là người đang bị thương, nên Hà Tây nhường giường cho anh.

Về đến nhà đã hơn ba giờ sáng. Hà Tây bận rộn cả ngày đã quá mệt mỏi, đẩy Thẩm Túc Bắc vào phòng ngủ xong thì nằm xuống ghế sofa định ngủ ngay. Nhưng không ngờ, cậu lại không thể chợp mắt.

Những chuyện đã trải qua cả ngày hôm nay cứ hiện ra trong đầu cậu. Khi nhắm mắt lại, những cảnh tượng khác nhau hiện ra, có cảnh ba Châu và Thẩm Túc Bắc đánh nhau, có cảnh Thẩm Túc Bắc ôm cậu trên ban công, và còn...

Hà Tây không thể không nhớ tới Thẩm Túc Bắc người đầy vết thương.

Khi anh đánh nhau với ba Châu, vết thương trên mặt là nhiều nhất, trán phải khâu hai mũi, lưng còn bị ba Châu dùng ghế đập trúng, khuỷu tay thì bầm tím. Những chỗ mà Hà Tây không nhìn thấy chắc hẳn còn nhiều vết thương khác, không biết lúc ngủ có đau không.

Hà Tây không thể ngủ được, cảm giác tội lỗi lặng lẽ bò lên như dây leo, cuối cùng cậu phải bò dậy khỏi sofa, rón rén đi vào phòng ngủ. 

Thẩm Túc Bắc đã ngủ say từ lâu, lưng quay về phía cậu, chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ. Cửa phòng hé mở, Hà Tây liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Túc Bắc ngay lập tức.

Thẩm Túc Bắc có vóc dáng cao lớn, mặc dù không lực lưỡng nhưng toàn thân đều là cơ bắp săn chắc, từ bắp chân rắn chắc đến vòng eo nhỏ. Hà Tây nhìn một lúc rồi quay đi, vội vã chạy trở lại ghế sofa, quyết tâm giả vờ như đã ngủ say. Dù nửa đêm không thể ngủ được, cậu cũng không chịu dậy, không dám đi vệ sinh, cứ vậy nằm cuộn tròn trên ghế sofa suốt cả đêm.

Nhưng sáng hôm sau, khi Hà Tây tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên giường. 

Trên chiếc giường nhỏ hai người chen chúc, kề sát vào nhau. Khi Hà Tây vừa mở mắt ra thì đã phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thẩm Túc Bắc. Thẩm Túc Bắc giống như một con gấu Koala bám vào cậu, hai người ôm nhau thật chặt. Trong ánh sáng ban mai, cậu nghe thấy trái tim mình điên cuồng đập.

 

Loading...