Bạn Học Nhỏ - Chương 30.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:16:48
Lượt xem: 11
Hà Tây từ khe tay của Thẩm Túc Bắc thấy được gương mặt kinh ngạc hoảng hốt của Thẩm Diệu Đông, sau đó cánh cửa bên cạnh “bốp” một cái đóng lại.
“Nhìn thấy chưa, người gì vậy chứ? Đồ nhát gan!” Thẩm Túc Bắc không có gì để tức giận đối với Thẩm Diệu Đông, nên anh nói chuyện càng không khách sáo hơn, mặt lạnh mang Hà Tây vào phòng ngủ, tư thế kia giống như mèo già gặm con non, bảo vệ chặt chẽ.
Hà Tây bắt đầu tính toán trong lòng.
Dựa theo xu thế hiện tại, thì dường như phòng dành cho khách nguy hiểm hơn.
Thẩm Túc Bắc lớn lên trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục cao cấp, có khả năng anh sẽ g.i.ế.c người nhưng anh tiếp nhận nền giáo dục khiến cho anh không có khả năng chọn dùng cách thức trực tiếp như vậy.
Mà thân thể Thẩm Diệu Đông lại cường tráng, hơn nữa thoạt nhìn tính tình rất bướng bỉnh, người như vậy rất dễ để tâm những chuyện vụn vặt, hơn nữa những người bạn kia của Thẩm Túc Bắc vẫn luôn bắt nạt cậu ta, rất dễ làm cho tính cách của cậu ta trở nên vặn vẹo.
Hà Tây càng nghĩ càng thấy cổ họng khô khốc, cậu vừa nghĩ tới người trong phòng dành cho khách kia càng có khả năng là “Sát thủ hoa hồng”, thì hận không thể lập tức qua đó tiến hành “Phỏng vấn giữa trưa”, rồi thuận tiện “Giáo dục pháp chế” một lúc, nghiêm túc tra xét sức khỏe tâm lý của thanh niên này.
Nhưng Thẩm Túc Bắc làm sao cũng không buông tay, một đường mặt lạnh ôm cậu vào trong lòng, mang Hà Tây đi tới cửa phòng dành cho khách, Thẩm Túc Bắc “hết lòng” gõ cửa hai cái.
Sau đó Lý Nhị mở cửa phòng dành cho khách, cậu ta dựa vào cạnh cửa hô to gọi nhỏ với Thẩm Túc Bắc và Hà Tây: “Hai người anh em, đến giờ cơm tối chưa? Em đây sắp c.h.ế.t đói rồi.”
Thẩm Túc Bắc lúc này mới buông lỏng thắt lưng Hà Tây, nhưng anh vẫn cầm cổ tay cậu, quay đầu nói với cậu ta: “Tôi đang muốn gọi các cậu xuống ăn cơm, đi thôi, dưới lầu chuẩn bị xong rồi.”
Một đám con nít to xác lao ra ngoài, đoàn người tính cả Hà Tây và Thẩm Túc Bắc tổng cộng là tám người, vây quanh đi xuống lầu, lúc xuống lầu, có người còn khiêu khích đạp cửa phòng Thẩm Diệu Đông một cái.
Hà Tây hơi nhíu mày, nhìn quanh bốn phía một chút, cậu phát hiện những người khác đều là dáng vẻ thấy nhưng không thể trách, mà người trong phòng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì… Ít nhất, lần đạp cửa lần này là không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lòng Hà Tây càng lúc càng trầm xuống.
Não Cá Vàng team
Thẩm Diệu Đông đại khái chính là trong hoàn cảnh như vậy, mới có thể đến mức độ đó sao? Nhưng tại sao cậu ta lại g.i.ế.c Đinh Hương trước? Rõ ràng những thiếu niên này có ác ý với cậu ta lớn hơn.
Tuy Hà Tây không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng chính cậu biết rất rõ, người chân chính đối đầu với Thẩm Diệu Đông là Thẩm Túc Bắc, nhưng ở kiếp trước, Thẩm Diệu Đông cũng không g.i.ế.c bất cứ người đàn ông nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ban-hoc-nho/chuong-30-1.html.]
Từng cái hồ bí ẩn ở trong đầu Hà Tây, cậu nghĩ không ra, nên tạm thời buông nó xuống trước, đi theo đám bạn đến phòng bếp ăn cơm, lúc xuống lầu Hà Tây cố ý nhìn thoáng qua phòng khách, trong phòng khách không còn ai, xem ra Thẩm Túc Bắc đã đặc biệt chọn thời điểm không có ai để dẫn bọn họ xuống ăn.
Lúc ăn cơm Thẩm Túc Bắc khó tránh khỏi nói chuyện với bạn, nên anh xem nhẹ Hà Tây, Hà Tây vẫn đang tìm kiếm mục tiêu trong sáu người… Người đạp cửa vừa rồi.
Người đạp cửa kia họ Bạch, tên là Bạch Hành, là một đứa trẻ ăn nói trơn tru, thoạt nhìn rất thích thể hiện bản thân, Hà Tây lại gần hỏi thăm cậu ta.
“Cậu hỏi người trên lầu kia sao?” Bạch Hành cúi đầu cười ha hả, đôi mắt nhỏ nhìn mọi người xung quanh, sau đó cúi đầu nói với Hà Tây: “Cậu hỏi tôi là đúng rồi! Không ai biết rõ hơn tôi hết.”
Hà Tây tỏ vẻ “rửa tai lắng nghe”, nâng Bạch Hành lên đến mức không tìm thấy Nam Bắc, không tới hai câu, cậu ta đã khai báo hết gốc gác của Thẩm Túc Bắc và Thẩm Diệu Đông.
“Người này tên là Thẩm Diệu Đông, là do ba Thẩm Túc Bắc vụng trộm yêu đương với dì của Thẩm Túc Bắc nên sinh ra, sinh cùng một ngày trong bệnh viện với Thẩm Túc Bắc! Lúc trước mẹ Thẩm Túc Bắc suýt chút nữa bị tức giận đến mức nhảy lầu, sau đó Thẩm Diệu Đông bị đưa đến nông thôn.”
Nói ngắn gọn là, bọn họ có cùng ba, còn mẹ là một đôi chị em ruột, chẳng trách lớn lên giống nhau như vậy, cũng trách không được lại hận nhau đến như vậy.
Hà Tây nghe mà tâm trạng nặng nề, truy hỏi: “Tại sao lại đón cậu ấy về?”
Đưa đến nông thôn lâu như vậy không quan tâm, tại sao hết lần này tới lần khác lúc này lại đón về.
Vẻ mặt Bạch Hành càng cẩn thận hơn, mờ mịt liếc mắt nhìn Thẩm Túc Bắc, thấy Thẩm Túc Bắc không chú ý đến bên này, cậu ta mới cẩn thận từng li từng tí nói: “Ông ngoại Thẩm Túc Bắc, gần đây sức khỏe của ông La không được tốt, lúc chia di sản, tuy Thẩm Diệu Đông là con riêng, nhưng nói thế nào cũng là do con gái nhà họ La sinh ra, cũng coi như là một cái đầu người, nói không chừng có thể được chia nhiều thêm một chút.”
Nói đến đây, trên mặt Bạch Hành hiện ra vài phần mỉa mai: “Da mặt La Mỹ Tố cũng đủ dày, vì để đoạt chút di sản này, nên đón con riêng của mình về, ngày mai không phải sinh nhật Thẩm Túc Bắc sao? Bà ta muốn giới thiệu đứa con trai đó cho mọi người, tính toán rất vang, cũng không ngại mất mặt.”
Dùng lời nói của Bạch Hành mà nói, thì thanh danh của Thẩm Hằng ở trong giới đã sớm thối rồi, trèo lên nhà vợ giàu có thì không nói, còn ngủ với hai đứa con gái nhà vợ, ngủ xong còn sinh ra hai đứa con trai, bây giờ lại còn tụ tập nuôi với nhau, quả thật giẫm hai chữ “Đạo đức” dưới lòng bàn chân.
Hết lần này tới lần khác La Mỹ Tố còn rất nguyện ý, cướp người đàn ông của chị gái thì không nói, còn công khai để Thẩm Diệu Đông gọi Thẩm Túc Bắc là “Anh trai”, dáng vẻ rất nguyện ý làm vợ lẽ.
Đôi cẩu nam nữ này cũng coi như là xứng đôi.
Mẹ của Thẩm Túc Bắc tên là La Mỹ Anh, một phu nhân chỉ biết uống cà phê mua túi xách, năm xưa dựa vào ba, sau này dựa vào chồng, bà lấy Thẩm Hằng không chỉ là bản thân lấy Thẩm Hằng, mà là nửa nhà họ La đều lấy Thẩm Hằng, dưới đủ loại lợi ích liên lụy căn bản không thể nào ly hôn, bà chỉ có thể cố gắng chống da mặt lá mặt lá trái với đôi tra nam tiện nữ này, nuốt hết sự buồn nôn vào trong bụng.
Chị em ruột thịt đến mức độ này, cũng quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.