Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 335
Cập nhật lúc: 2025-02-16 22:19:58
Lượt xem: 40
Khương Trà nhàn nhạt nhìn cậu một cái, trong đầu đã tính ra toàn bộ sự việc. Nhưng nàng không nói ra.
Chuyện này thuộc dạng hồ sơ bảo mật cấp quốc gia. Trên mạng lan truyền vô số lời đồn, nhưng chẳng có cái nào là thật.
Nếu chính phủ đã không cho phép tiết lộ, thì tất nhiên nàng cũng sẽ không nói.
Những người khác trong nghề cũng vậy. Nếu có khả năng tính ra chân tướng, thì họ cũng tính được lý do vì sao chính phủ giữ kín chuyện này. Bởi vậy, ai cũng chọn cách giữ im lặng.
Giai đoạn tự giới thiệu kết thúc. Tiếp theo, cả nhóm chuẩn bị tiến vào học viện hoang.
Trường này vốn là một học viện kỹ thuật trong huyện, vị trí hẻo lánh, diện tích không lớn. Các dãy nhà học xếp san sát, ngăn cách bởi một bức tường. Bên trái là ký túc xá nữ, bên phải là ký túc xá nam. Ngoài ra còn có một vài khu nhà học khác, nhà ăn, cửa hàng tạp hóa, ký túc xá giáo viên, văn phòng, và khu thí nghiệm.
Tòa nhà cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, không hề có thang máy.
Khương Trà và mọi người được sắp xếp ở khu ký túc xá sinh viên. Vì số lượng khách mời là mười một người – bốn nữ, bảy nam – nên hai người một phòng, chỉ có một người phải ở một mình.
Cơ Mộc nhanh chóng giơ tay hỏi: "Đạo diễn, chúng ta tự chọn bạn cùng phòng hay tổ chương trình sắp xếp?"
Đạo diễn mỉm cười đầy ẩn ý: "Mọi người có thể tự chọn, nhưng..."
"Ai da! Đạo diễn, anh đừng có úp úp mở mở nữa!"
"Đạo diễn, anh có thể nói một lèo không?"
"Anh có khỏe không đó? Sao cứ thích treo ngược sự tò mò của chúng tôi thế này?"
Đạo diễn cố tình ngừng lại một lúc, để không khí hồi hộp hơn, rồi mới chậm rãi nói tiếp:
"Chúng tôi đã đặt rất nhiều quả bóng màu trong khuôn viên trường. Mỗi quả bóng bên trong đều rỗng, nhưng khi mở ra, các bạn sẽ tìm thấy những mảnh giấy ghi phần thưởng khác nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/335.html.]
Có phần thưởng nhỏ, cũng có giải thưởng lớn. Mỗi phần thưởng đều có tích điểm tương ứng. Sau khi thu thập đủ bóng, chúng tôi sẽ xếp hạng điểm số, từ đó quyết định xem ai được chọn bạn cùng phòng trước."
Tạ Vinh An khoanh tay, khẽ liếc nhìn Khương Trà, rồi thì thầm: "Trà cha, cô nói nhỏ cho tôi biết, chỗ này có thứ bẩn thỉu không? Hay là tôi nên chọn ở cùng đội trưởng Hàn trước? Anh ta có thể bảo vệ tôi một chút không?"
Khương Trà ngáp một cái, lười biếng đáp: "Không sao, có tôi ở đây, tôi đảm bảo ngươi không c.h.ế.t được."
Nghe vậy, Tạ Vinh An thở phào nhẹ nhõm.
"Có Trà cha bảo mệnh, mình đây cứ thế mà đi ngang à!"
Thế nhưng, hắn lại quên mất sự thâm sâu của tiếng Hán.
"Không chết" không đồng nghĩa với "không bị thương"!
Đến khi hắn kịp nhận ra hàm ý trong câu nói của Khương Trà thì đã quá muộn.
Bên cạnh, Cơ Mộc lo lắng nhìn mọi người. Khi đạo diễn ra hiệu bắt đầu tìm bóng màu, cậu ta lập tức lao đi trước. Cậu phải kiếm được thật nhiều điểm để được ở cùng đội trưởng Hàn!
Thật trùng hợp, đám con trai còn lại cũng có suy nghĩ y hệt.
Bản năng mách bảo họ rằng nơi này không ổn chút nào. Nếu có thể ở cùng đội trưởng Hàn, hệ số an toàn chắc chắn sẽ cao hơn!
Trong khi đó, một khách mời khác – người chuyên dẫn chương trình mạo hiểm – là người duy nhất không tỏ ra sợ hãi. Nhưng anh ta cũng muốn ở cùng đội trưởng Hàn, không phải vì an toàn, mà vì... nội dung chương trình!
Trong những nơi như thế này, nếu có thể bám theo đội trưởng Hàn, hiệu ứng chủ đề chắc chắn sẽ bùng nổ. Anh ta làm nghề này, điều quan trọng nhất là độ nổi tiếng. Có lưu lượng, mới có tiền.
Khương Trà thản nhiên vươn vai, lười biếng nhìn quanh một vòng, rồi bất ngờ...
Leo thẳng lên mái nhà cao nhất của học viện.