Trần Trung theo đám đông tới xem náo nhiệt, mặt mày đầy vẻ sùng bái:
"Anh Ninh thật sự lợi hại! Lần trước nửa đêm một mình trong lò gạch mà hạ được con lợn rừng nặng cả trăm năm mươi, sáu mươi cân. Giờ lại thêm một con nữa, rõ ràng còn mạnh hơn mấy anh dân quân kia nhiều."
Lời vừa dứt, không khí lập tức trở nên ngượng ngùng. Vài dân quân đứng gần đó đều lộ vẻ xấu hổ.
Chu Sơn nhân cơ hội đẩy sự khó xử sang cho Lưu Hỏa, cười nhạt:
"Đội trưởng Lưu, chẳng phải anh từng nói Kỷ Học Ninh có giỏi đến mấy cũng không bằng anh sao? Vậy sao giờ đến con lợn rừng nhỏ cũng chẳng phải do anh hạ? Nói thử xem?"
Lưu Hỏa nằm sõng soài dưới đất, không hé một lời, nhưng hai hàm răng đã nghiến chặt đầy tức giận.
Vương Thạc lạnh lùng hừ một tiếng:
"Hai người họ, một trời một vực."
Phía sau đám đông, Vương Ngọc Thanh khẽ cười, giọng vừa chế nhạo vừa trêu chọc:
"Chỉ vì anh tiện đường cứu anh ta một lần mà người ta tâng bốc anh cao vậy sao? Hai người còn chuyện gì khác nữa không? Không đến mức thế chứ?"
Kỷ Học Ninh thản nhiên đáp:
"Không có chuyện gì khác. Chỉ là anh vốn đã mạnh như vậy thôi."
Vương Ngọc Thanh chu môi, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là chẳng biết khiêm tốn là gì. Nhưng trong lòng lại không kìm được niềm kiêu hãnh.
Vương Thạc lúc này đã bị mọi người vây quanh, lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện:
"Lúc đó tên nhát gan này ôm chặt lấy thân cây, khóc lóc cầu xin tôi cứu mạng, còn nói trong nhà còn cha mẹ già cần phụng dưỡng. Lúc ấy tôi thực sự khinh bỉ hắn, cảm thấy hắn không chỉ vô dụng mà tâm địa cũng chẳng ra gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là một mạng người nên tôi vẫn ra tay cứu."
Đương nhiên, đoạn anh ta từng thương lượng "kết nghĩa huynh đệ" với con lợn rừng thì bị giấu biệt.
Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Lưu Hỏa đang nằm trên đất tràn đầy khinh thường và phẫn nộ. Ai cũng hiểu rõ: gã căn bản là muốn để Vương Thạc bị lợn rừng g.i.ế.c chết!
Từ sau lần gã thiếu lương thực của Kỷ Học Ninh mà còn mặt dày không trả, ai cũng biết nhân phẩm Lưu Hỏa có vấn đề, nhưng không ngờ lại ti tiện và độc ác đến mức này.
Chu Tam bức xúc:
"Gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, vong ơn phụ nghĩa! Chỉ đạo viên cứu mạng anh, vậy mà anh lại cướp công lao g.i.ế.c lợn rừng, còn không chịu đi gọi người đến giúp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/191.html.]
Ngưu Nhị gật đầu phụ họa:
"Phải đấy! Chính là vong ơn phụ nghĩa! Lúc xuống núi, rõ ràng thấy chúng tôi mà không nói gì, cũng không kêu ai đi cứu chỉ đạo viên. Còn bịa ra là không gặp ảnh, thậm chí còn nói ảnh đã về từ lâu rồi."
Vương Thạc càng nói càng giận:
"Nếu không phải đồng chí Kỷ Học Ninh tình cờ gặp tôi mà ra tay cứu giúp, giờ tôi đã bị lợn rừng cắn c.h.ế.t rồi, dù không c.h.ế.t cũng tàn phế! Lưu Hỏa, tôi cứu cậu mà cậu lại đối xử với tôi như thế? Không đi cứu tôi đã đành, còn muốn cướp công nữa!"
Thấy sự việc ngày càng rối, Hà Quang Lượng – người luôn đứng giữa, cuối cùng cũng không thể tiếp tục làm ngơ, nghiêm giọng hỏi:
"Lưu Hỏa, chuyện là thật sao? Những gì đồng chí Vương Thạc nói, có đúng không?"
Lưu Hỏa chậm rãi chống người ngồi dậy, ôm lấy gương mặt bầm dập, nghiến răng phủ nhận:
"Chủ nhiệm, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy! Con lợn rừng kia là do tôi b.ắ.n chết, tôi cũng chưa từng gặp chỉ đạo viên, càng không có chuyện bị tấn công gì cả."
Gã giả vờ uất ức, giọng điệu tỏ ra vô tội:
"Chỉ đạo viên, tôi với anh có thù oán gì đâu? Sao anh lại vu oan cho tôi thế? Từ lúc chia đội tới giờ, tôi chưa từng thấy mặt anh. Những gì anh kể sau đó còn giống như tiểu thuyết, nhưng hoàn toàn không phải sự thật..."
"Con lợn rừng đó, đúng là tôi hạ được. Tôi chưa từng trèo cây, càng không khóc lóc cầu cứu gì cả..."
Rồi gã cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Thạc:
"Chỉ đạo viên, anh không phải là cảm thấy mình trèo lên cây trốn lợn rừng thì mất mặt quá, nên mới bịa ra một câu chuyện như vậy để lấp l.i.ế.m chứ?"
"Anh là người từ công xã đến đây huấn luyện chúng tôi, có công có sức, ai cũng biết ơn. Sao chúng tôi có thể coi thường anh? Nhưng mà…"
Nói đến đây, giọng điệu gã đầy mỉa mai:
"Chúng tôi là dân quê, thật thà chất phác, không tùy tiện đánh giá ai, càng không mở miệng là chửi người khác là đồ vô dụng. Anh không cần cảm thấy mất mặt đến mức phải bịa chuyện vu khống tôi như vậy."
"Vong ơn phụ nghĩa? Tội danh này tôi nào dám nhận! Tôi còn muốn ở lại đội, đâu dám làm chuyện thất đức thế?"
Lời vừa dứt, cả đám người lặng đi trong chốc lát.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Vương Thạc sững người.
Anh ta thực sự không ngờ Lưu Hỏa lại dám đảo trắng thay đen như thế, đến nước này rồi mà còn bịa đặt một cách trơn tru như vậy. Không chỉ chối bỏ mọi tội lỗi, mà còn quay ngược mũi giáo chĩa thẳng vào anh.
Vương Thạc tức đến mức nắm chặt hai tay, cả người run lên, suýt nữa lại lao đến muốn dạy cho tên trơ tráo kia một bài học để hắn phải mở miệng thừa nhận!