Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 195

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:15:20
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Kỷ Học Ninh nhắc tới, mọi người liền quay đầu nhìn về phía Vương Ngọc Thanh. Cô mỉm cười nhàn nhã, đáp:

"Em không có ý kiến gì đâu, chuyện này anh quyết định là được."

Trong mắt Kỷ Học Ninh cũng ánh lên ý cười:

"Vậy thì tôi đồng ý."

Vừa dứt lời, Lưu Hỏa như bị sét đánh ngang tai, cả người ngã bịch xuống đất, ánh mắt thất thần.

Lưu Lệ trước đó còn gọi cả bố mẹ đến, phấn khởi nói:

"Lưu Hỏa giỏi lắm, một mình b.ắ.n c.h.ế.t được con lợn rừng, mau đi chia thịt thôi!"

Ai ngờ ba người vừa đến đã bắt gặp cảnh tượng mất mặt đến tột cùng.

Lưu Ngọ tức giận đến mức không thốt nên lời, xoay người bỏ đi thẳng. Trương Đào và Lưu Lệ thì vẫn đứng đó. Thấy Vương Thạc còn định tiến lên đ.ấ.m thêm vài cú nữa, Trương Đào lập tức lao ra chắn trước mặt con trai:

"Đừng đánh con trai tôi nữa! Nếu cậu muốn đánh thì đánh c.h.ế.t tôi đi!"

Lưu Lệ thì lại len lén rút vào đám đông, tuy là em trai ruột nhưng chuyện này quá mất mặt, bà ta sợ bị liên lụy.

Vương Thạc giận đến run người, tay siết lại thành nắm đấm. Anh thật sự muốn đánh c.h.ế.t tên khốn kia, nhưng cũng hiểu rõ, đánh c.h.ế.t người là chuyện lớn, bản thân cũng không thể gánh nổi hậu quả. Chỉ là đang muốn trút giận thì lại bị người đàn bà kia đè lên người hắn.

Nghĩ tới thôi là cơn giận lại bốc lên, anh gào lên:

"Tránh ra cho tôi!"

Trương Đào vẫn không nhúc nhích, còn trừng mắt nhìn Vương Thạc, giọng đanh lại:

"Có giỏi thì đánh luôn tôi đi! Cậu chỉ biết bắt nạt con tôi thôi à?"

Vương Thạc tức đến mức không thở nổi:

"Bắt nạt? Con trai bà muốn g.i.ế.c tôi! Còn định cướp công của tôi nữa cơ đấy!"

Trương Đào lạnh mặt hừ một tiếng, ánh mắt đó như thể đang nói "nếu là bà thì bà cũng làm thế".

Đúng lúc ấy, Vương Ngọc Thanh bước lên, mạnh tay kéo Trương Đào dạt sang một bên rồi đẩy ngã bà ta xuống đất.

Trương Đào hét lên vì đau.

Vương Ngọc Thanh quay đầu nhìn Vương Thạc, dõng dạc nói:

"Đồng chí Vương Thạc, đánh đi. Hắn suýt nữa đã hại c.h.ế.t anh, loại người như vậy không đánh thì sẽ không biết sợ đâu. Hơn nữa, cái loại như hắn ta đáng bị đánh! Cứ như mấy tên lưu manh, mỗi lần thấy chị Đường là lại lén lút nói những lời không đứng đắn, còn nhìn chị ấy bằng ánh mắt dâm dê. Chị ấy không để ý, hắn lại bảo chị là 'góa phụ, dính chuyện thị phi'!"

Cô càng nói, giọng càng cao:

"Chị Đường trong sạch như vậy, làm sao có thể nói năng như thế với chị được?"

Mọi người xung quanh nghe vậy đều tức giận bừng bừng. Ai cũng biết Đường Uyển là vợ liệt sĩ, lúc trước chưa có giấy tờ gì mà vẫn về nhà chồng, thề sẽ phụng dưỡng cha mẹ chồng, là người phụ nữ đoan chính, được bao người kính trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/195.html.]

Lời tố cáo của Vương Ngọc Thanh như đổ thêm dầu vào lửa. Vương Thạc tức đến mức không kiềm chế nổi, ra tay còn mạnh hơn lúc nãy. Cú đ.ấ.m nặng nề khiến Lưu Hỏa gào khóc:

"Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa... tha cho tôi đi..."

Trương Đào lại muốn xông lên cản, nhưng bị Vương Ngọc Thanh giữ chặt tay:

"Bác gái à, bác đừng có đi. Bác mà đi thì bị đánh luôn đấy. Tôi giữ bác lại là vì lo cho bác thôi. Cái thân già này mà trúng một cú của đồng chí Vương Thạc thì gãy mất. Lỡ chưa kịp đánh, bác lại đổ cho người ta thì khổ."

Trương Đào bị vạch trần tâm tư, mặt đỏ bừng, quát:

"Cô buông tôi ra!"

Vương Ngọc Thanh cố ý không buông. Đợi đến khi Vương Thạc đánh gần xong, cô mới buông tay ra đột ngột. Trương Đào mất đà, ngã chúi lên người Lưu Hỏa. Hắn đau đến mức gào lên:

"Bà làm cái gì vậy? Cút ra cho tôi!"

Câu này khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười. Lôi Dũng Hạ còn trêu:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Trương Đào, bà xem bà bảo vệ thằng con quý tử thế nào mà nó lại bảo bà 'cút ra'."

Trương Đào luống cuống bò dậy, đau lòng hỏi con:

"Ôi con trai mẹ, có đau không?"

Vương Thạc chỉ tay vào Lưu Hỏa, giận dữ mắng:

"Thằng khốn nạn! Từ giờ thấy đồng chí Đường Uyển thì tốt nhất là cút thật xa vào! Thấy tôi cũng tránh ra! Nhìn là ngứa mắt!"

Không ai thương hại Lưu Hỏa, cả đám người đều xì xào chỉ trích gã đáng đời.

Trương Đào vừa khóc vừa cố dìu con trai dậy, nhưng không nổi. Bà ta quay đầu hét lớn về phía đám đông:

"Lưu Lệ! Mày còn đứng đó làm gì? Mày có phải chị ruột nó không? Mau ra mà giúp đi!"

Lưu Lệ lúng túng bước ra, hai người phụ nữ đỡ Lưu Hỏa lê lết rời đi.

Lão bí thư lúc này mới từ xa đi tới, rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nói:

"Nói vậy thì, con lợn rừng nhỏ là công lao của đồng chí Vương Thạc, con lớn là công lao của Tiểu Kỷ. Hai cậu đều là anh hùng rồi còn gì. Thịt lợn rừng này chia thế nào thì hai cậu tự quyết định nhé."

Ông dừng một chút, lại nói tiếp:

"Chia xong rồi thì Tiểu Kỷ đi với tôi đến văn phòng, làm chút thủ tục, sau này chính thức đảm nhiệm chức đội trưởng dân quân."

Kỷ Học Ninh và Vương Thạc không hẹp hòi như Lưu Hỏa, hai người bàn bạc nhanh chóng rồi quyết định: mỗi hộ gia đình có mặt hôm nay đều được chia hai cân thịt lợn rừng. Ngoài ra, tặng riêng ông Lý – người được hưởng chế độ năm bảo hiểm – thêm hai cân.

Số thịt còn lại, mười mấy cân, để lại cho dân quân và cán bộ đại đội cải thiện bữa ăn.

Còn những hộ hôm nay không có mặt, lần sau nếu bắt được lợn rừng sẽ ưu tiên chia thịt cho họ.

Cách xử lý này hợp tình hợp lý, khiến ai nấy đều hài lòng. Mọi người cười nói rôm rả, từng người xách túi thịt trở về trong niềm vui.

Cuối cùng, phần thịt hai con lợn rừng cũng gần như chia xong. Chân của con lợn rừng nhỏ được giữ lại để nấu ăn tập thể. Còn chân của con lớn thì nhiều thịt hơn, theo lý mà nói đều thuộc phần của Kỷ Học Ninh…

Loading...