Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 196

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:17:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Thạc thấy cơ hội đã đến, liền bước tới nói vài câu tâng bốc Kỷ Học Ninh. Kỷ Học Ninh cũng không từ chối nữa, khẽ gật đầu đồng ý nhận chức đội trưởng dân quân. Vương Thạc vui đến mức hớn hở, cầm ngay hai cái chân lợn rừng đưa cho Đường Uyển:

"Chị Đường, đây là phần riêng cho chị đấy."

Đường Uyển nhìn hai cái chân lợn, định từ chối thì Vương Thạc đã cười ha hả:

"Không sao đâu mà, chỉ là hai cái chân thôi, chuyện nhỏ như con thỏ."

Cô không nhận, nhìn sang Kỷ Học Ninh rồi lên tiếng:

"Con lợn rừng này là do đồng chí Kỷ Học Ninh g.i.ế.c được, sao tôi có thể nhận phần tốt như vậy chứ?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nói rồi, cô đưa phần thịt và chân lợn cho Vương Ngọc Thanh đứng cạnh:

"Ngọc Thanh, em mang hết về đi."

Vương Thạc đứng bên cạnh có phần lúng túng, quay sang nhìn Kỷ Học Ninh. Hắn lập tức giải vây:

"Chị Đường, con lợn rừng này không phải một mình tôi g.i.ế.c được. Đồng chí Vương Thạc cũng có công lao lớn. Bốn cái chân này, hai cái vốn là của tôi, hai cái là của anh ấy. Bây giờ anh ấy đang ở nhờ nhà chị, không tiện nấu nướng, đem cho chị là điều nên làm."

Vương Ngọc Thanh cũng mỉm cười phụ họa:

"Đúng vậy, chị nhận đi, đây là tấm lòng của bọn em."

Đường Uyển do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu:

"Được rồi, vậy tôi nhận. Cảm ơn hai người."

Nói xong, cô liếc nhìn Vương Thạc, ánh mắt dịu lại, khẽ gật đầu:

"Cũng cảm ơn đồng chí Vương Thạc."

Vương Thạc nghe vậy, tỏ vẻ bình thản, nhưng lại không giấu nổi sự kích động. Anh cười to, giọng có phần lớn tiếng hơn bình thường:

"Cảm ơn gì chứ, không cần đâu!"

Sau đó, Đường Uyển và Vương Ngọc Thanh mỗi người xách thịt và chân lợn rừng về nhà.

Trên đường đi, Đường Uyển hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi:

"Ngọc Thanh, vừa nãy có phải đồng chí Vương Thạc tức giận không?"

Vương Ngọc Thanh lắc đầu:

"Chắc là không đâu chị, em thấy anh ấy vui còn không kịp."

Đường Uyển nhớ lại nét mặt và giọng điệu vừa rồi của Vương Thạc, nhẹ giọng thở dài:

"Chị thì cảm thấy anh ta giận thật đấy... lần trước chị từ chối anh ta, chắc cũng khiến anh ấy thấy mất mặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/196.html.]

Lúc này, ở phía sau, Vương Thạc đang một mình giậm chân lên ghế, tay chống hông, ngẩng đầu nhìn theo bóng hai người phụ nữ khuất dần trong ánh chiều tà. Bất chợt, anh đ.ấ.m một cú vào không khí, nhưng như thế vẫn chưa đủ xả hết cảm xúc. Anh lập tức xoay người, ôm chầm lấy Kỷ Học Ninh đang đứng gần đó, tay còn vỗ mạnh lên lưng hắn.

Giọng anh khàn khàn, run rẩy vì kích động:

"Lão Kỷ à, thực sự cảm ơn cậu! Người anh em này, tôi chơi được! Quá nghĩa khí!"

Nói xong, anh lại càng siết chặt vòng tay, mặt mày hớn hở như bắt được vàng:

"Cậu nghe thấy không? Cô ấy nói cảm ơn tôi đó! Nói cảm ơn! Trong lòng cô ấy nhất định đang nghĩ, tôi thật oai phong lẫm liệt!"

Kỷ Học Ninh mặt đầy vạch đen, cố gắng đẩy ra vài lần không được, cuối cùng đành dùng sức gạt Vương Thạc ra, lui mấy bước giữ khoảng cách an toàn, cau mày nói lớn:

"Đồng chí Vương Thạc, tôi không thích người khác chạm vào người tôi!"

Ngừng một chút, hắn bổ sung đầy chán ghét:

"Đặc biệt là đàn ông!"

Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi thẳng về phía văn phòng của lão Bí thư.

Vương Thạc đứng sau gọi với theo:

"Lão Kỷ... ôi trời..."

Anh xoa mũi, làu bàu:

"Gì mà dữ vậy... tôi cũng đâu thích đàn ông ôm tôi, tôi chỉ quá phấn khích thôi mà..."

Chiều hôm đó, ở đại đội bộ — nơi trước kia mọi người ăn cơm tập thể — không khí rất vui vẻ. Hôm nay, Kỷ Học Ninh và Vương Thạc vào bếp nấu ăn, còn Chu Sơn với Ngưu Nhị thì phụ giúp.

Lão Bí thư cũng có mặt, ông mang theo cả máy thu thanh, vừa nghe tin tức, vừa hút thuốc uống rượu, trông rất thư thái.

Trong khi đó, Vương Ngọc Thanh mang hai cái chân lợn rừng về, thịt thì cất tủ lạnh, để dành hôm sau Kỷ Học Ninh rảnh sẽ chế biến.

Còn Đường Uyển, vừa mới về đến nhà thì thấy Trương Thúy Hoa đã đứng sẵn trong sân, đợi từ lâu. Vừa thấy cô về, bà ta liền chạy ra, giành lấy hai cân thịt và hai cái chân lợn rừng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

"Sao chia ít vậy? Phía sau không phải còn con lợn rừng hai trăm cân sao? Mình với đồng chí Vương Thạc quan hệ tốt thế, hắn lại ở nhà mình, thế nào cũng phải chia cho năm sáu cân chứ?"

Đường Uyển lạnh lùng nói:

"Thịt chưa đủ chia đâu, mười mấy hộ trong đại đội không đến đều không được phần. Hai cái chân này là do đồng chí Vương Thạc cho thêm."

Trương Thúy Hoa bĩu môi, tiếp tục lèm bèm:

"Nói trắng ra, chính là hắn không có chút lòng biết ơn nào. Chỉ cần mở miệng một câu thôi, đừng nói năm cân, mười cân cũng có!"

Nói rồi, bà ta xách thịt đi vào bếp, miệng tiếp tục sai khiến:

"Hai cái chân lợn rừng này để dành ăn Tết! Thịt thì tối nay xào một ít cho hai thân già chúng ta ăn, đừng có mà mơ tưởng gì thêm!"

Loading...