Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 197

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:17:45
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày nay, vì nhận chức đội trưởng dân quân, Kỷ Học Ninh bận tối mặt tối mũi.

Ngoài việc phải dẫn đội dân quân huấn luyện, còn phải thay phiên trực ban, tuần tra khắp thôn. Mỗi tối về nhà lại tiếp tục chăm lợn, làm mộc, không lúc nào được nghỉ ngơi. Thường thì đến khi Vương Ngọc Thanh đã ngủ say hắn mới về đến nhà, sáng hôm sau trời còn chưa sáng rõ đã lại rời đi.

Hôm nay đúng vào phiên chợ lớn, Vương Ngọc Thanh dậy sớm chuẩn bị một mẻ ốc đồng xào để đem bán. Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh cũng rất ngoan, sáng sớm đã dậy giúp mẹ bày biện, đóng lồng ốc gọn gàng lên xe gỗ. Họ dự định xong việc sẽ đẩy xe ra chợ. May thay, hôm nay có thể đi nhờ xe máy kéo của Kỷ Học Ninh và Vương Thạc.

Tháng bảy nắng như đổ lửa, mặt sông bỏng rát, mặt ruộng hầm hập bốc khói. Sau trận mưa đầu tháng, đến giờ trời vẫn khô hanh, chưa có dấu hiệu mưa lại. Ngô trên ruộng đã gần c.h.ế.t khô, nếu không kịp tưới nước thì xem như mất trắng. Lão bí thư thấy tình hình nghiêm trọng, bèn dặn Kỷ Học Ninh và Vương Thạc lái máy kéo lên công xã mượn máy bơm về cứu ruộng.

Kỷ Học Ninh nghe xong liền chạy về nhà báo với Vương Ngọc Thanh. Vừa khéo, cô cũng đang buộc chặt mấy lồng ốc trên xe gỗ.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trên đường đi, Vương Thạc là người cầm lái trước, nhưng anh ta lái máy kéo chẳng khác nào đang cưỡi trâu say, chiếc xe cứ ngoằn ngoèo hết sang trái lại lượn sang phải, miệng thì không ngừng la lớn:

"Ối giời ơi! Trời đất ơi! Quay lại, quay lại đi! Ối mẹ ơi!"

Vương Ngọc Thanh ngồi trên máy kéo, hai tay ôm chặt lồng ốc, sợ chúng đổ tung hết cả. Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh ngồi phía sau thì bị lắc đến mức đầu óc quay cuồng, mặt mày tái xanh, suýt nôn tại chỗ.

Kỷ Học Ninh thật sự không thể nhìn nổi nữa, lên tiếng:

"Để tôi lái cho."

Vương Thạc không phục:

"Này, cái này không dễ đâu nhé, không giống cái Jeep đâu."

Nhưng ngay khi Kỷ Học Ninh vừa ngồi vào, chiếc máy kéo lập tức lăn bánh êm ru như thể được bàn tay huấn luyện chuyên nghiệp điều khiển. Vương Thạc lúc này mới ngoan ngoãn trèo ra sau thùng xe, vừa ngồi xuống đã cầm ngay một cây tăm tre bắt đầu gắp ốc ăn.

Vừa ăn vừa ngắm hai bên núi đồi, anh ta khoái chí than:

"Ôi chao, sống như thế này đúng là sướng thật!"

Ăn đến mức mỡ dính đầy môi, anh lại tấm tắc khen:

"Không thể không nói, cô làm món này ngon thật đấy! Tay nghề giỏi quá, chẳng trách bán chạy thế."

Kỷ Tiểu Minh nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chú Vương, chú ăn nữa là hết thật đấy..."

Vương Thạc nghe thế thì cau mày:

"Thằng nhóc này, keo kiệt quá. Bố mẹ cháu còn chưa trách chú, cháu trách cái gì!"

Sắp tới công xã, Vương Thạc bỗng quay sang hỏi một câu đầy ẩn ý:

"Này, cô thấy đồng chí Đường Uyển thế nào?"

Vương Ngọc Thanh mỉm cười:

"Tất nhiên là tốt rồi. Cô ấy xinh đẹp, có khí chất, lại hiền hậu, thẳng thắn và đầy nghĩa khí. Tôi thật lòng rất khâm phục cô ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/197.html.]

Vương Thạc nghe vậy thì cười toe toét, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn:

"Đúng, tôi cũng nghĩ thế. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào tốt như cô ấy… cái gì cũng tốt."

Lời nói vô tình bộc lộ tâm tư trong lòng anh ta.

Vương Ngọc Thanh hiểu ngay, cô im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:

"Cô ấy thật sự là người thủy chung. Tôi nghĩ cô ấy rất yêu Bành Hồng – yêu đến mức nguyện sống cùng cha mẹ người ta, dù không có hôn thú, cũng thề không tái giá cả đời. Thời này, người như vậy thật đáng quý… nên tôi rất kính trọng cô ấy."

Nói tới đây, cô liếc nhìn Vương Thạc, như đang muốn nhắc nhở:

"Tôi đoán với tính cách của cô ấy, có lẽ sẽ thực sự không lấy chồng lần nữa đâu."

Vương Thạc là người tinh ý, nghe xong liền hiểu ngay ẩn ý trong lời cô. Nụ cười dần tắt trên môi, anh gật đầu nhẹ, giọng lặng đi:

"Ừ, đúng là cô ấy cứng rắn như vậy… rất tốt."

Sau đó, cả đoạn đường dài anh không nói thêm gì nữa, cũng không còn động đến mẻ ốc nữa.

Vương Ngọc Thanh thầm thở dài trong lòng. Nếu đây là thời đại mới, cô nhất định sẽ khuyên Đường Uyển sống cho bản thân mình. Nhưng tiếc rằng, giờ vẫn là năm 1976, mà điều quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của bản thân Đường Uyển.

Khi đến công xã, Vương Thạc quay sang nói:

"Tôi đi mượn máy bơm một mình, tiện thể ghé thăm sư phụ luôn. Anh Kỷ đưa vợ ra chợ đi, hoặc ở lại giúp cô ấy bán hàng cũng được. Tôi phải về nhà một chuyến, xong việc sẽ quay lại công xã đợi hai người."

Trước khi đi, anh ta vỗ vai Kỷ Học Ninh, cười hào sảng:

"Yên tâm, ai dám nói gì anh, tôi sẽ xông lên đánh cho một trận. Chủ nhiệm cũng không dám hó hé gì đâu!"

Kỷ Học Ninh gật đầu:

"Được, vậy nhờ cậu."

Thế nhưng, hai vợ chồng lại không đi ngay ra chợ mà đến văn phòng công xã trước để làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Đã ba ngày trôi qua, giấy tờ sắp hoàn tất. Họ còn nhận được các loại phiếu phân phối: năm cân phiếu đường, hai thước phiếu vải, nửa cân phiếu dầu và hai cân phiếu bông gòn đặc biệt cho đám cưới.

Vương Thạc biết chuyện thì cười rạng rỡ:

"Chà, thật đáng ghen tị. Chúc mừng hai người nhé! Lúc mở tiệc nhớ để tôi ngồi mâm trên nha!"

Kỷ Học Ninh cười đáp:

"Chắc chắn rồi!"

Hai người vừa nhận phiếu xong thì lập tức đến cửa hàng bách hóa đổi đồ.

Khi ra khỏi cửa hàng, Vương Ngọc Thanh ôm một đống đồ trên tay, đứng dưới nắng một lúc mà vẫn chưa hoàn hồn. Cô cảm thấy mọi thứ diễn ra nhanh quá – họ thực sự đã kết hôn rồi sao? Đã nhận hết mọi thứ như một cặp vợ chồng đúng nghĩa?

Mặc dù những món đồ đó không quá nhiều, nhưng trong thời kỳ này, được như vậy đã là rất khá. Cô không thể không thừa nhận – thời đại này dù nghèo khó, nhưng phúc lợi lại thật ấm lòng.

Loading...