Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 198

Cập nhật lúc: 2025-04-19 16:19:39
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh đứng đợi bên ngoài từ sớm. Vừa thấy hai anh em, Vương Ngọc Thanh liền lấy trong túi ra mấy viên kẹo, ân cần đưa cho hai đứa. Hai anh em nâng niu như bảo vật, không nỡ ăn ngay. Kỷ Đại Minh ngẩng đầu nói:

“Những viên kẹo này để dành, lúc phát kẹo cưới còn phải chia cho người khác nữa.”

Vương Ngọc Thanh bật cười, xoa đầu hai đứa trẻ:

“Không sao, mẹ cho phép. Mỗi đứa được ăn hai viên, cứ ăn thoải mái.”

Kỷ Tiểu Minh mắt sáng rỡ, đang định đưa tay lấy thì đã bị anh trai nhét kẹo trở lại:

“Không được, bố mẹ kết hôn rồi, gặp ai trong thôn cũng phải phát kẹo. Chúng ta mà ăn thì sẽ không đủ.”

Phải đến khi Kỷ Học Ninh ở bên cạnh lên tiếng: “Ăn đi, hai đứa cũng có phần.” – lúc đó hai anh em mới cẩn thận mỗi người ăn một viên, gương mặt đều lộ vẻ hạnh phúc.

Sau đó, cả nhà cùng nhau đến chợ. Lần này, ốc tiếp tục bán rất chạy, không lâu sau đã hết sạch veo.

Lần đầu bán được mười đồng, lần thứ hai là hai mươi lăm, lần này còn được hẳn ba mươi lăm đồng. Cảnh tượng ấy khiến Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, đến mức miệng cũng há hốc. Ngay cả Kỷ Học Ninh, người vốn điềm đạm ít nói, cũng không khỏi ngạc nhiên, tán thưởng:

“Ngọc Thanh, em thật sự giỏi quá.”

Vương Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày, cười đáp:

“Em còn lợi hại hơn thế nữa đấy.”

Không hiểu sao, mặt Kỷ Học Ninh hơi đỏ lên, ánh mắt né tránh.

Trong lúc bán hàng, họ tình cờ gặp bà Hoàng. Vương Ngọc Thanh trò chuyện đôi câu, mới biết chuyện lần trước Vương Kiến Đông và Lâm Tuyết Mai bị dân quân của nhà máy bắt đi thẩm tra. Mặc dù không tìm được chứng cứ rõ ràng về việc bán con hay mê tín dị đoan, nhưng danh tiếng hai người coi như tiêu tan.

Bà Hoàng kể lại một cách thích thú:

“Cuối cùng nhà máy quyết định phạt họ dọn vệ sinh ở nhà tắm nam nữ và nhà xí trong hai tháng, không được lĩnh lương. Một tháng sau, dù có phục hồi công việc thì mức lương cũng chỉ còn hạng một, mỗi tháng có ba mươi ba đồng. Giờ ở nhà máy, ai nhìn thấy vợ chồng họ cũng cười nhạo, không ngẩng mặt lên nổi đâu.”

Vương Ngọc Thanh nghe vậy liền lấy một gói ốc tặng bà Hoàng, bà vừa nhận vừa cười tít mắt:

“Khách sáo quá, vậy tôi nhận nhé.”

Ngoài ra, cô còn bỏ ra năm đồng để đổi lấy ba cân phiếu đường từ tay bà. Sau đó, cô cùng hai đứa trẻ mua thêm ba cân kẹo, quay sang cười nói:

“Kẹo này là mẹ mua cho hai con và cả Mai Mai, cứ từ từ mà ăn, nhưng nhớ đánh răng cẩn thận, kẻo sâu răng đấy!”

Hai anh em vô cùng vui sướng. Kỷ Tiểu Minh không nhịn được ăn ngay một viên, còn Kỷ Đại Minh đỏ hoe mắt, ôm lấy tay mẹ, cảm động nói:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/198.html.]

“Mẹ, con cảm ơn mẹ. Mẹ tốt quá.”

Trên đường về, Vương Ngọc Thanh vừa đi vừa đếm tiền. Mặc dù tổng cộng chỉ ba mươi lăm đồng, cộng với số tiền còn lại ở nhà là chín đồng ba, nhưng cảm giác tự mình kiếm ra tiền khiến cô vui hơn bất kỳ lần lĩnh lương nào trước đây.

Đến công xã, Vương Thạc đã đợi sẵn. Vừa thấy họ, anh ta nhảy phắt lên xe máy kéo, lấy từ trong túi ra bốn quả trứng luộc, cười hì hì:

“Nào nào, mỗi người một quả trứng, ăn đi cho bổ.”

Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh nhìn trứng, ngại ngùng không dám nhận. Vương Ngọc Thanh khẽ gật đầu ra hiệu, hai đứa mới đưa tay nhận lấy.

Vương Thạc nói tiếp:

“Yên tâm đi, không phải tôi ăn chực đâu. Đây là trứng mẹ tôi luộc cho tôi mang đi ăn dọc đường, sáu quả lận. Tôi ăn ốc nhà mấy đứa, giờ trả lại mỗi người một quả, sòng phẳng nhé!”

Kỷ Tiểu Minh nghe vậy đỏ bừng cả mặt, cười ngại ngùng.

Vương Ngọc Thanh không ăn trứng, cô nhận lấy quả của Kỷ Học Ninh rồi bỏ vào túi, hai đứa trẻ cũng không ăn luôn mà muốn mang về chia cho Mai Mai và bà cố.

Vương Thạc sờ lại túi, thấy còn hai quả, anh ta mỉm cười – hai quả này là anh để dành cho Đường Uyển.

Vương Ngọc Thanh đưa thêm cho anh ta một nắm kẹo, Vương Thạc vui vẻ nhét vài viên vào túi áo, vừa cười vừa nói:

“Tốt quá, kết hôn công xã phát cả kẹo, còn có phiếu vải, phiếu bông nữa… vui thật.”

Vương Ngọc Thanh thuận miệng đáp:

“Vậy anh cũng mau kết hôn đi, kết hôn thì cũng có phần.”

Vương Thạc nghe xong, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt lạnh nhạt mà xinh đẹp của Đường Uyển – không giống những phụ nữ nông thôn da dẻ vàng vọt khô khan, chị ấy có khí chất hơn hẳn.

Anh ta cúi đầu, ăn một viên kẹo, trong lòng ngọt ngào như đang tan ra:

“Đúng là nên kết hôn thật. Tôi cũng hai mươi tám rồi, về nhà là mẹ lại bắt đi xem mắt.”

Vương Ngọc Thanh bật cười:

“Xem mắt chẳng phải tốt sao?”

Vương Thạc nhíu mày, lắc đầu:

“Tốt gì mà tốt, gặp ai cũng không vừa mắt tôi.”

Vương Ngọc Thanh thầm nghĩ trong bụng: Chắc chỉ có chị Đường là vừa mắt anh thôi. Tiếc là… chị ấy lại chẳng thích anh.

Loading...